Xuân Hòa vốn thành thạo võ nghệ, võ công cũng không yếu, được chăm sóc như vậy cơ bản đã hồi phục, ngược lại tinh thần càng tốt hơn.
Tiểu Tề Tử bỗng nhiên nhớ tới hôm đó trở về phủ, hắn ta suýt chút nữa thì chết, cưỡng ép dùng nội công để giả trang, chính là vì muốn cho Xuân Hòa có hy vọng sinh con, giữ lại hơi thở cuối cùng.
Thế mà nàng ấy vì quá kích động, lại nhận nhầm hắn ta là Chu Như Cố mà hôn.
Trong nháy mắt, khuôn mặt hắn ta đỏ bừng, vốn dĩ sắc mặt hắn ta đã nhợt nhạt vì ốm nằm trên giường, lại không nhìn thấy ánh mặt trời, mặt đỏ lên lại càng rõ ràng.
Hắn ta cũng biết tật xấu của mình, chủ tử gia vì luyện công pháp quá tà môn, làn da còn nhợt nhạt hơn cả hắn ta.
Nhưng chủ tử gia mặt dày hơn tường thành, chẳng bao giờ có lúc nào xấu hổ hay ngại ngùng.
Chỉ có lúc Minh đại tiểu thư chủ động, hắn mới có chút ngại ngùng, nhưng cũng chỉ là tai đỏ lên, không dễ phát hiện.
Thế mà mình lại đỏ mặt!!
Hắn ta ngay lập tức quay người đi, chui tọt vào trong chăn, không dám để Xuân Hòa nhìn thấy.
Nếu không, hắn ta phải giải thích sự bất thường này như thế nào? Chẳng phải là để Xuân Hòa biết hôm đó Chu Như Cố là do hắn ta giả trang sao?
“Xuân Hòa, ta không được thoải mái lắm, muốn ngủ rồi, tỷ còn sáu bảy ngày nữa mới hết ở cữ, hôm nay trời còn chưa ấm lên, tỷ không thể ở ngoài lâu, mau về đi, con cũng cần tỷ.” Tiểu Tề Tử ú ớ nói trong chăn.
Từ ngày nàng ấy hôn hắn ta, hắn ta không thể nào nói chuyện như bình thường với tỷ ấy được nữa.
Làm gì có đệ đệ nào như hắn ta chứ.
Sau này để Xuân Hòa biết được, nàng ấy nhất định sẽ ghê tởm.
Thế gian này đều khinh bỉ thái giám khuyết tật, hắn ta biết rõ, cung nữ trong cung không có cách nào bị ép buộc, hoặc là cô đơn mới tìm một thái giám làm đối thực.
Xuân Hòa nhìn hắn ta chui rúc trong chăn, nhíu mày: “Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi học ai không học, lại học theo bộ dạng dở dở ương ương của vị kia làm gì, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao?”
Tiểu Tề Tử im lặng không nói, chỉ lẳng lặng quay lưng về phía Xuân Hòa.
Hiện tại hắn ta mới hiểu vì sao chủ tử luôn có bộ dạng dở dở ương ương như vậy, bởi vì ngài ấy chưa từng nghĩ tới ngày mình còn có thể khôi phục thân thể nam nhân.
Dù sao tiểu thư Quan Âm đã nói phương pháp kia sẽ có một nửa khả năng, mãi mãi không thể khôi phục thân thể nam nhân bình thường.
Lúc ngài ấy lựa chọn bước lên con đường báo thù kia chính là đã chuẩn bị tốt việc hy sinh cơ thể, hy sinh người mình quan tâm, thậm chí là hy sinh phần lớn nhân tính.
Ngài ấy còn hy sinh nhiều hơn so với những kẻ thái giám thật sự như bọn họ, cho nên hiểu được nỗi khổ của bọn họ.
Cũng chỉ có những người khuyết tật như bọn họ mới hiểu được, có một số thứ âm u sau khi bị thiến đi một phần con người thì sẽ sinh trưởng trong vực sâu tâm hồn.
Giống như một loài tảo biển vặn vẹo tối tăm, dần dần nuốt chửng hồ nước trong lòng, ngay cả tính cách cũng trở nên vặn vẹo.
Âm u đến mức không dám nhìn thấy ánh mặt trời.
“Ta chính là người như vậy, tỷ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của ta, còn đến đây làm gì?” Tiểu Tề Tử như có điều chán ghét, quay lưng về phía nàng ấy, lầm bầm.
Xuân Hòa nhìn hắn ta quay lưng về phía mình, chậm rãi nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho rằng ta muốn đến đây sao, nếu ta không đến, ai sẽ nói cho ta biết Chu Như Cố rốt cuộc đã chết như thế nào?”
Một câu nói, ngay lập tức khiến cho đầu óc Tiểu Tề Tử như muốn nổ tung.
Sợ cái gì thì cái đó đến, không dám nhúc nhích nữa.
Căn phòng chìm vào sự yên tĩnh đến nghẹt thở.
Một lúc sau, Tiểu Tề Tử nghe thấy tiếng bước chân ra xa và tiếng cửa phòng mở ra.
Tiểu Tề Tử bỗng nhiên có chút hoảng hốt, Xuân Hòa sẽ không nghĩ là hắn ta cố ý không cứu Chu Như Cố, hay là nghĩ…
“Chờ một chút, Xuân Hòa!” Hắn ta ngay lập tức chống cơ thể bị thương của mình muốn quay người lại.
Nhưng không nghĩ tới mới quay người được một nửa, hắn ta đã nhìn thấy Xuân Hòa đang ngồi ở bên cửa sổ, nhàn nhạt nhìn hắn ta.
Tiểu Tề Tử đứng hình: “Tỷ… tỷ chưa đi sao.”
Vậy thì, tiếng bước chân và tiếng mở cửa vừa nãy đều là giả sao?
“Chẳng lẽ não ngươi bị thương sao.” Xuân Hòa nhàn nhạt nói.
Tiểu Tề Tử nhất thời không phản ứng kịp: “Cái… Cái gì?”
Xuân Hòa cầm chén trà lên, nhấp một ngụm: “Ngươi cũng không phải bị thương não, sao lại không nhớ vừa nãy ngươi định gọi ta lại, ta chưa đi, không phải là chuyện tốt sao?”
Khuôn mặt Tiểu Tề Tử cứng đờ, không thể hiện ra bất kỳ biểu cảm nào.
Xuân Hòa liền kéo một chiếc ghế đến, lại lấy ấm trà và chén trà rồi ngồi xuống trước mặt hắn ta, bình tĩnh nói: “Nói đi, ta có rất nhiều thời gian lắng nghe ngươi nói.”
Tiểu Tề Tử: “Tỷ… biết hết rồi sao? Làm sao tỷ biết được?”
Xuân Hòa cúi đầu, nhìn chén trà trong tay: “Tuy rằng người ta nói sinh con ngu ba năm, nhưng đó là nữ nhân nhà người ta phải chăm con mệt mỏi, còn ta không cần chăm con, cho nên cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy.”
Nàng ấy cong cong khóe miệng: “Rõ ràng hôm đó ta đã tận mắt nhìn thấy hắn ở bên giường ta, thế mà sau khi ta sinh con xong, các ngươi lại nói hắn bị thương, phải dưỡng thương, ta tin là thật.”
“Sau đó, lúc ta có thể xuống giường đi gặp hắn, các ngươi lại nói hắn bị thương hơi nặng, được đưa đến y quán bên ngoài, mà ta không thể gặp gió, ta cũng tin.”
“Rồi sau đó, bọn họ lại nói ngươi cũng bị thương nặng, nhưng lại ở lại phủ dưỡng thương, ngươi nói xem ta có tin hắn mới là người có vết thương đặc biệt hay không?”
Xuân Hòa ngẩng đầu nhìn hắn ta, mỉm cười: “Ngươi là thuộc hạ đắc lực nhất của Diễm Vương điện hạ, ngươi còn đang ở đây dưỡng thương, thuốc tốt gì mà không đưa đến cho ngươi, chẳng lẽ tiểu thư nhà ta lại không đem thuốc tốt đến cho Như Cố, lại để hắn phải ra ngoài gặp thần y nào đó sao?”
Xuân Hòa không hề tức giận, cũng không hề chất vấn hay phẫn nộ, nàng ấy chỉ thản nhiên nhìn hắn ta, cứ bình tĩnh như vậy.
Nhưng trong đôi mắt nàng ấy lại chứa đựng nụ cười, vài giọt nước mắt trong suốt lăn dài.
Khiến cho lòng Tiểu Tề Tử vừa lạnh vừa run, hắn ta run rẩy nói: “Xin lỗi… Xin lỗi… Xuân Hòa, chúng ta không phải cố ý muốn lừa gạt tỷ, chỉ là…”
“Chỉ là vì muốn tốt cho ta, sợ ta sinh con khó đẻ mà nghẹt thở chết đi, sợ ta ở cữ mà tổn thương cơ thể, ta biết.” Xuân Hòa vẫn cười, nàng ấy thậm chí còn có thể giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tiểu Tề Tử.
Giống như tỷ tỷ đang an ủi đệ đệ của mình.
Xuân Hòa cúi đầu, hàng mi dài ướt át in bóng xuống khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của nàng ấy: “Cho nên, ta cũng rất hợp tác với mọi người, sau khi ta đoán được sự thật, ta đã ăn uống ngủ nghỉ đều đặn, dưỡng thân thể cho tốt, cho con bú sữa mẹ, mọi người muốn ta làm gì, ta đều làm, như vậy, mọi người mới có thể yên tâm.”
Nhưng Tiểu Tề Tử lại không nhịn được đau lòng không thôi: “Xuân Hòa…”
Hóa ra mọi người đều cho rằng giấu giếm Xuân Hòa là vì muốn tốt cho nàng ấy, thế mà đến cuối cùng lại là Xuân Hòa chịu đựng nỗi dày vò ngày đêm, thành toàn cho lòng tốt của mọi người.
“Lúc này ta sinh con đã khiến cho mọi người phải phiền lòng rồi, làm sao có thể để cho mọi người vì ta mà buồn lòng nữa chứ? Đặc biệt là đại tiểu thư, ta còn chưa từng chăm sóc nàng ấy sinh con, vậy mà lại để nàng ấy phải chăm sóc cho ta.” Xuân Hòa nhẹ giọng nói.
Tiểu Tề Tử không nhịn được nắm lấy tay nàng ấy, cố sức dựa vào thành giường, quỳ ngồi dậy, cúi người xuống: “Xuân Hòa, là lỗi của ta…”
“Trên người ngươi còn bị thương kia mà, đang làm gì vậy?” Xuân Hòa thấy hắn ta động đậy, liền toát mồ hôi lạnh, cũng không còn tâm trạng đâu mà rơi nước mắt nữa, vội vàng đỡ hắn ta dậy.
Tiểu Tề Tử hít sâu một hơi, mắt đỏ hoe nghiến răng nói: “Là ta, ta không những không hoàn thành lời hứa với Minh đại tiểu thư và tỷ, cứu Chu đại ca, sau đó còn phải giả trang thành dáng vẻ của Chu đại ca để lừa gạt tỷ, thậm chí còn để cho mọi người cùng ta lừa gạt tỷ…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất