Minh Lan Nhược - FULL

Kim Loan điện
Khoảnh khắc bước vào trong điện, các vị đại thần đều không khỏi ngẩn ngơ.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc.
Người ngồi trên long ỷ dát vàng, tựa lưng một cách nhàn nhã, đang xem tấu chương, dường như những năm qua, hắn vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi.
Hắn khoác trên mình long bào gấm đen thêu hình hỏa long, tóc dài buộc nửa đầu, ngũ quan vẫn tinh xảo như xưa.
Không, giờ đây còn thêm phần kiêu ngạo, quyến rũ và thoải mái.
“Tham kiến Diễm Vương điện hạ.” Từ đại nhân là người đầu tiên lên tiếng, cúi người hành lễ.
Sau đó, như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, các vị đại thần đồng loạt hành lễ.
Chỉ là trong lòng đều cảm khái muôn phần.
Từng ở nơi này, bọn họ tham kiến Cửu thiên tuế Thương Kiều, nay lại tham kiến Diễm Vương Thượng Quan Diễm Kiều.
Nhân thế thật khó lường.
“Các vị đại nhân bình thân, phần lớn mọi người đều là lần đầu gặp mặt, sau này cần mọi người hết lòng giúp đỡ.” Thượng Quan Diễm Kiều đứng dậy, nhàn nhạt mỉm cười.
Các vị đại thần im lặng một lúc, đúng vậy, nếu như lấy thân phận con trai Văn đế – Diễm Vương, đối với phần lớn mọi người mà nói, đây đúng là lần đầu gặp mặt.
Từ đại nhân tiến lên, quỳ xuống hành lễ: “Chúng thần đều là người được Văn đế bệ hạ bổ nhiệm mới có ngày hôm nay, năm xưa Lệ đế soán vị, hung tàn bạo ngược, chúng thần không thể cứu vãn tình thế, đã phạm tội lớn, hôm nay Diễm Vương trở về chính vị, dẹp loạn an dân, chúng thần xin thề sống chết theo người.”
Mạc đại nhân cũng lập tức tiến lên quỳ xuống: “Đúng vậy, không chỉ tiên đế đắc vị bất chính, mà tân đế hiện nay cũng giống như vậy, giết cha soán vị, nhân chứng vật chứng rõ ràng!”
Hà Hữu Vi nhìn thấy thế, biết đến lượt mình diễn xuất.
Ông ta liền quỳ xuống theo: “Đúng vậy, tiểu nhân làm trong quân cũng từng nhìn thấy ngụy đế Thượng Quan Hoành Nghiệp rõ ràng có thể cứu phụ hoàng, nhưng lại cố ý không cứu, chính là muốn soán vị!”
Ông ta biết đây chính là lý do quan trọng nhất mà vị điện hạ kia cho phép ông ta được sống – ông ta là phó thống lĩnh cấm quân được tân đế nhất tay bổ nhiệm, là nhân chứng thích hợp nhất.
Từ đại nhân dùng vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Phụ thân hắn ta hung bạo, bản thân đắc vị đã bất chính, kẻ bất trung bất hiếu như vậy, làm sao có thể làm hoàng đế, cai trị thiên hạ, ngụy đế phải bị phế truất!”
Lý do, nhân quả, tất cả những lời đồn trong dân gian, đều đã được nêu ra.
Thượng Quan Diễm Kiều và Từ đại nhân nhìn nhau nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy liền nhờ Từ đại nhân và Mạc đại nhân soạn thảo chiếu thư thao phạt ngụy đế, phượng ấn của Thái hoàng thái hậu đều ở đây, chỉ cần đóng ấn lên là được.”
“Tuân mệnh điện hạ!”
Từ đại nhân đứng dậy, cùng các đại thần khác đồng loạt cúi người hành lễ.

Đồ Vân các
Căn phòng trống trải và đồ đạc hơi bừa bộn cho thấy chủ nhân của nó đã rời đi trong vội vàng.
“Điện hạ, trong cung không tìm thấy Chu Đức phi và hoàng tử, Hà Hữu Vi nói Chu Đức phi có cho người truyền tin cho ông ta – Thái hoàng thái hậu lễ Phật, có vấn đề.”
Tâm Túc tiến lên báo cáo.
Từ đại nhân hơi nhíu mày: “Xem ra Chu Đức phi đã mang theo hoàng tử trốn khỏi hoàng cung.”
Cung môn ra vào đều phải ghi chép, không có gì bất thường, vậy thì…
“Xem ra, Đức phi nương nương đã mang theo tiểu hoàng tử rời khỏi từ mật đạo.” Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên nói.
Từ đại nhân lập tức nói: “Chu gia bên kia…”
“Vị Đức phi nương nương này là người thông minh, sẽ không trở về Chu gia, nàng ta cũng không có gì lưu luyến Chu gia.” Thượng Quan Diễm Kiều nói.
Nếu hắn không nhớ nhầm, vị nương nương này có được địa vị như ngày hôm nay, cũng là do năm xưa từng phụng sự tiểu nương tử nhà hắn.
Minh Lan Nhược từng nói, vị thứ nữ Chu gia này là người thông minh, hôm nay nhìn lại, quả nhiên đúng là nhanh nhẹn.
Từ đại nhân có chút lo lắng: “Nếu đã như vậy, người của chúng ta không thể nắm hết được huyết mạch của Thượng Quan Hoành Nghiệp, e rằng sẽ nảy sinh biến cố.”
“Trước tiên đi điều tra đi, đặc biệt là điều tra xem mẫu thân của Chu Đức phi đã đi đâu.” Thượng Quan Diễm Kiều phân phó.
“Vâng!” Tâm Túc chắp tay rút lui.
Từ đại nhân nói: “Thần xin phép đi soạn thảo chiếu thư.”
Thượng Quan Diễm Kiều gật đầu: “Làm phiền ngươi rồi.”

Lộc Nguyên thành
“…Bạo quân, mưu chính soán vị, hại chết trung lương, bán nước cầu vinh, ai ai cũng có thể giết chết, ngụy đế lại giống hệt phụ hoàng của hắn, đảo ngược luân thường, nhìn thấy Lệ đế chết mà không cứu…”
“Choang!” Một tiếng chén trà vỡ vang lên.
Tên tiểu thái giám đang đọc thư hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
“Bệ hạ, bình tĩnh!” Mọi người trong phòng đều quỳ xuống.
Không ai có thể ngờ được, bọn họ còn đang ở đây đánh giặc, mà kinh thành đã bị chiếm đóng.
Đại lý tự khanh Từ đại nhân còn cùng một đám văn quan viết hịch kể tội từ Minh đế cho đến tân đế.
Hơn nữa lời lẽ sắc nhọn, gần như viết Minh đế thành kẻ vô liêm sỉ như Hạ Kiệt Thương Trụ, trực tiếp phủ nhận tính chính thống của tân đế hiện nay.
Vũ khí của văn nhân chính là bút, mỗi nét bút đều có thể giết người.
Bút lực của Từ đại nhân không hề kém cạnh gì Minh quốc công.
Hiện tại cả nước đang dậy sóng.
Đừng nói là người bình thường, ngay cả bọn họ đọc hịch văn kia cũng cảm thấy tiên đế và tân đế “tội ác tày trời”.
“Lão già họ Từ kia, trẫm đáng lẽ ra nên giết ông ta từ đầu, ngũ mã phanh thây, chu di cửu tộc!”
Sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp khó coi tới mức gần như muốn cầm đao chém nát tất cả mọi thứ trong phòng.
“Thái hoàng thái hậu lại dám đóng phượng ấn lên đó, tổ mẫu thân sinh của trẫm lại nỡ bỏ rơi trẫm!!”
Hắn ta không hiểu, càng không thể hiểu được, tại sao!
Đó là tổ mẫu thân sinh của hắn ta, vậy mà lại giúp đỡ cho kẻ ngoại tộc không có chút quan hệ huyết thống nào!
Ông trời vô tình, tình nghĩa nhạt nhòa, gió thổi là bay, hắn ta biết, nhưng mà…
Hắn ta không ngờ đến Thái hoàng thái hậu cũng như vậy!
Tuy rằng hắn ta giam lỏng Thái hoàng thái hậu, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ đến chuyện gây bất lợi cho tổ mẫu.
Chỉ mong tổ mẫu có thể hiểu ra, hắn ta mới là người thích hợp nhất để ngồi lên ngôi báu!
Lăng Ba nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu đầy đau khổ và phẫn nộ của bệ hạ nhà mình, thầm thở dài.
Thái hoàng thái hậu chưa bao giờ chỉ đơn thuần là tổ mẫu của riêng ai, bà thật sự coi mình là mẫu thân của thiên hạ.
Hai chữ “mẫu nghi thiên hạ” trên người Thái hoàng thái hậu, chưa bao giờ là một câu nói sáo rỗng.
Nếu không, năm xưa bà đã không ủng hộ Văn đế lên ngôi.
Suy cho cùng, Minh đế mới là con trai ruột của Thái hậu. Tuy sau này Minh đế soán vị thành công, bà vẫn ra mặt chủ trì đại cục, khiến bá quan tâm phục, giúp Minh đế ổn định tình hình.
Nhưng đó là bởi vì Minh đế đã soán vị thành công, hơn nữa thế lực của Minh đế rất lớn, nếu bà không ra mặt, chỉ khiến cho xảy ra thêm nhiều hi sinh, chiến tranh bùng nổ, dân chúng lầm than.
Mà dòng máu cuối cùng của Tiêu gia – Minh Lan Nhược, cũng không thể nào bảo toàn được.
Bà chỉ làm những việc có lợi cho thiên hạ.
Lần này, e rằng Thượng Quan Diễm Kiều đã khiến Thái hoàng thái hậu nhìn thấy “khả năng chiến thắng”…
Ít hi sinh, ít đổ máu nhất để thay đổi triều đại.
“Bệ hạ bình tĩnh, kinh thành tuy đã thất thủ, nhưng vùng ngoại ô kinh thành đều là người của chúng ta, binh pháp có câu – cô thành khó giữ, chúng ta hãy truyền lệnh cho quân đội ở gần đó tấn công, nhất định có thể giành lại kinh thành!”
Lăng Ba vừa nâng Thượng Quan Hoành Nghiệp dậy vừa trầm giọng nói.

Ads
';
Advertisement