Minh Lan Nhược - FULL

Hắn không thể bình tĩnh lại như lúc bình thường, sao lại thế nhỉ?
Bởi vì tiểu nương tử của hắn nói… nàng không muốn thích hắn nữa sao?
Hừ…
Hắn cần tìm một cái gì đó để làm mình bình tĩnh lại, hắn thích bản thân lúc bình tĩnh.
Tìm cái gì bây giờ?
Vẫn là nên đi tìm tiểu nương tử Minh gia của hắn thôi!
Rèm cửa của nhà bếp bất ngờ bị vén lên.
Một bóng dáng gầy gò, lạnh lùng đứng ở cửa, cơn gió lạnh mùa xuân thổi qua chiếc áo choàng của hắn, lùa vào trong phòng.
Minh Lan Nhược bị thổi lạnh run lên, nàng nhìn vào bóng hình gần như đã hòa làm một với màn đêm đen tối của hắn.
Hắn đứng ngược sáng, nàng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng bản năng nàng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm.
“Thư Sinh Ẩn… ngươi có ổn không?” Nàng khẽ đong đưa ngọn đèn, thử dò xét không để lộ cảm xúc.
Một lúc sau, Thư Sinh Ẩn mới bước một bước vào phòng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên mặt hắn, tạo nên một cảm giác mơ hồ, không rõ ràng.
Hắn giơ cao ngọn đèn dầu, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, đôi mắt dài hẹp khẽ nhướn lên, đôi môi mỏng đỏ thắm đầy ma mị: “Ta vẫn rất ổn, những người đó đều đi rồi, tiểu nương tử, cùng ta đi nghỉ thôi?”
Minh Lan Nhược cảm thấy hơi bất an, lùi lại một bước. Nụ cười của hắn thật nhã nhặn và dịu dàng, hơi thở cũng ôn hòa.
Nhưng không hiểu sao, dưới ánh nến chập chờn, mờ ảo, nàng lại mơ hồ sinh ra ảo giác…
Trước mắt là một vị thư sinh giống như loài yêu quái mạnh mẽ trong đêm tối, chẳng hạn như hồ ly chín đuôi hoặc Tu La hóa thành người, đang chờ đợi để xé xác nàng.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn tiến thêm một bước, hơi nghi ngờ mà chỉnh lại ngọn đèn dầu trong tay.
Ánh sáng bùng lên, dưới ánh nến sáng rực, chàng thiếu niên trước mặt vẫn là bộ dạng thư sinh yếu đuối, tưởng chừng gió thổi cũng bay.
Minh Lan Nhược thậm chí nghi ngờ vòng eo của hắn còn nhỏ hơn nàng, chiếc áo bào trắng đã sờn hơn nửa bay phấp phới trong gió đêm.
Nàng lắc lắc đầu, mệt mỏi nhéo mi tâm: “Không có gì, có lẽ là do hôm nay ta căng thẳng quá.”
“Đi thôi.” Minh Lan Nhược đi ra ngoài trước.
Nhìn thấy đại sảnh thật sự không có một bóng người, nàng có chút khó hiểu nhìn Thư Sinh Ẩn: “Ngươi đã đuổi bọn lính canh côn đồ đó đi rồi sao?”
Thư Sinh Ẩn gật đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Đúng vậy, phải tốn không ít vàng mới đuổi được bọn người đáng sợ đó đi, chưởng quỹ biết chuyện chắc chắn sẽ không tha cho ta.”
Những ảnh vệ ẩn mình trong góc tối không nhịn được mà thầm thì, chẳng phải vì trong túi ngài chỉ còn lại số vàng đó thôi sao?
Minh Lan Nhược áy náy nói: “Thiếu bao nhiêu tiền, đến lúc đó ta sẽ bồi thường cho ngươi gấp đôi.”
Hắn dừng lại một chút, rồi mỉm cười vui vẻ với Minh Lan Nhược: “Không sao, sau này những người đó sẽ không quay lại làm tiểu nương tử sợ hãi nữa đâu.”
Minh Lan Nhược không hiểu vì sao, nàng chỉ cảm thấy nụ cười của Thư Sinh Ẩn mang theo một chút mùi máu kỳ dị.
Nàng nhíu mày, bản năng mách bảo không muốn ở một mình với hắn, chỉ bình tĩnh nói: “Ta phải đi xem bệnh tình của Tần Vương sao rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, nàng cầm hộp thuốc vội vã quay lưng rời đi.
Khoảnh khắc nàng quay lưng đi, không nhìn thấy trong mắt thư sinh kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo và ác ý.
Lại đi gặp nam nhân đó, nàng lo lắng cho hắn như vậy sao…
Thư sinh cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay đang bị thương, ta cũng có vết thương đây mà, nàng không phải đã phát hiện rồi sao?
Nhưng nàng… lại không nhớ, nàng chỉ nhớ phải bôi thuốc cho gã kia.
Hắn thở dài một tiếng, ánh mắt vô cùng cố chấp rồi nở nụ cười lạnh lẽo.
Ta vốn không muốn như vậy, tất cả là do nàng ép ta…
Tiểu nương tử của ta!

Sau khi châm cứu cho Thượng Quan Hoành Nghiệp nàng lại bôi thuốc cho hắn, làm cho hắn đau đến mức chửi cha mắng mẹ, Minh Lan Nhược mới chậm rãi quay về phòng mình.
Nàng ăn một ít đồ ăn do Thư Sinh Ẩn mang đến rồi thổi tắt nến đi nghỉ ngơi sớm.
Bên ngoài, trăng lạnh như móc câu, gió lạnh xào xạc thổi qua.
Đêm đen yên tĩnh, nàng chìm vào giấc ngủ, thậm chí không nhận ra không khí dần dần lan tỏa mùi hương kỳ lạ và lạnh lẽo.
Nhẹ nhàng như sương, mờ mịt như khói.
Toàn bộ khách trong quán trọ chìm vào giấc ngủ trong làn sương mờ ảo mỏng manh.
Vài bóng người như biến từ khói ra, chậm rãi hiện ra từ góc tối của hành lang.
Dẫn đầu là một bóng dáng cao gầy, lạnh lùng, mặc áo mãng bào màu bạc, eo thắt đai ngọc, đầu đội mũ vàng, xung quanh tỏa ra khí tức u ám và chết chóc.
“Thiên tuế gia, nếu đã thanh trừng dư đảng của Tĩnh Vương, khi nào thì ngài định quay về, bệ hạ không thể rời khỏingài quá lâu.” Hòa công công vung phất trần, khẽ hỏi.
Thương Kiều lạnh lùng đáp: “Sắp rồi, chỉ mấy ngày nữa thôi.”
“Các ngươi đi đi.” Hắn bước vào một căn phòng rồi nhẹ nhàng ra lệnh.
Không lâu sau, xung quanh hắn đã không còn một ai.
Hắn bước lại gần giường, vén rèm lên, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ nhân đang say giấc nồng trong chăn ấm.
Đôi mắt phượng dài hẹp của hắn bỗng lóe lên tia lạnh lẽo u ám.

Ads
';
Advertisement