Minh Lan Nhược - FULL

Minh Nguyệt Oánh ôm hài tử trong tã, ngước mắt nhìn Hạnh Nhân: “Không biết tình hình của tỷ tỷ và phụ thân thế nào.”
Hạnh Nhân nhìn Minh Nguyệt Oánh, lắc đầu: “Kể từ lần trước chúng ta trốn ra bị bắt lại, Mộ thống lĩnh không cho người ngoài vào nữa, không có cách nào truyền tin tức.”
Không biết vì sao nhị tiểu thư lại trở nên thân thiết với đại tiểu thư hơn, có lẽ đã nghĩ thông rồi.
Cũng coi như là chuyện tốt, nếu như lúc trước không phải vì phu nhân hành sự như vậy, nhị tiểu thư cũng không đến mức bất hòa với đại tiểu thư, suýt chút nữa mất mạng.
“Nhưng nô tỳ nhìn thấy Mộ thống lĩnh hình như đã nghe theo lệnh của Thiên Tuế Gia… không, Diễm Vương điện hạ, Mộ gia xem như là đứng về phía quốc công gia và đại tiểu thư.” Hạnh Nhân cố gắng an ủi Minh Nguyệt Oánh.
Minh Nguyệt Oánh nhẹ nhàng vỗ về tiểu Tư Nhi trong lòng, như có điều suy nghĩ: “Nói như vậy, chỉ cần Mộ Thanh Thư ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Diễm Vương điện hạ, hẳn là phụ thân và tỷ tỷ bên kia cũng sẽ tiến triển thuận lợi!”
Hạnh Nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
Minh Nguyệt Oánh ngước mắt nhìn Hạnh Nhân: “Nếu ta gả cho Mộ Thanh Thư làm thê thiếp, hắn ta cũng phải nể mặt ta và hài tử, ngoan ngoãn làm việc cho tỷ tỷ và Diễm Vương.”
Hạnh Nhân gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, tỷ muội đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim.”
Minh Nguyệt Oánh mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta nhãn giới không cao, luôn làm những chuyện ngu ngốc, nếu có thể giúp đỡ tỷ tỷ và phụ thân, lại có thể hoàn thành giấc mộng trở thành thê thiếp của Thanh Thư, ta sẽ cố gắng.”
Hạnh Nhân âm thầm thở dài, dù sao cũng tốt hơn là để nhị tiểu thư sống u uất, chết dần chết mòn trong từ đường Mộ gia.
Mộ Thanh Thư rời khỏi phòng Minh Nguyệt Oánh, phân phó mấy nữ tỳ kia: “Chăm sóc Minh nhị tiểu thư cho tốt, nàng ấy có gì khác thường lập tức báo cho ta.”
“Vâng!” Mấy nữ tỳ gật đầu.
Mộ Thanh Thư liếc nhìn nơi ở của Minh Nguyệt Oánh, xoay người đi ra khỏi từ đường.
Thân tín bên cạnh hắn không nhịn được thấp giọng hỏi: “Thống lĩnh, chúng ta căn bản không liên lạc được với hầu gia, khi nào thì hầu gia đồng ý cho ngài cưới Minh nhị tiểu thư làm thê thiếp?”
Kiêm diêu nhị phòng trong các thế gia vọng tộc là chuyện thường thấy, nhưng nữ nhân được chọn làm thê thiếp, đều là những cô nương trong sạch.
Minh nhị tiểu thư lại là Thái tử phi của phế Thái tử…
Mộ Thanh Thư thản nhiên nói: “Cựu Thái tử phi đến nối dõi tông đường cho Mộ gia, chẳng lẽ là làm nhục Mộ gia sao?”
Mấy thân tín nhìn nhau, ho khan một tiếng: “Cái này…”
Nói ra thì cũng không tính là làm nhục, nghiêm túc mà nói, kỳ thật là Mộ gia lạm quyền rồi, cho dù là phế Thái tử phi, vậy cũng là từng là… trữ hậu.
Mộ Thanh Thư vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Phụ thân và mẫu thân vẫn luôn tiếc nuối vì sự ra đi của huynh trưởng, lúc trước hai vị thông phòng của huynh trưởng theo quy củ trước khi mẫu thân vào cửa không thể mang thai, cũng không có con nối dõi.”
Nói đến đây, huynh trưởng mới là người khiến phụ thân và mẫu thân tự hào nhất, được coi là người thừa kế bồi dưỡng.
Mộ Thanh Thư dừng lại: “Bọn họ sẽ đồng ý để huyết mạch của huynh trưởng được tiếp nối.”
Hơn nữa, nếu không cho Minh Nguyệt Oánh chút việc gì làm, nàng ta sẽ luôn mang dáng vẻ sống dường như chết, không còn chút sinh khí nào.
Khiến hắn ta uất ức khó chịu không thể tả.
Nữ nhân kia nếu đã không muốn mang thai con của hắn ta, vậy hắn ta sẽ để nàng ta làm thê thiếp của mình.
Danh nghĩa của huynh trưởng đè trên đầu nàng ta, nàng ta hoàn toàn không thể cự tuyệt việc nuôi nấng Tư Nhi trưởng thành.
Hắn ta đứng trước trấn nhỏ, nhìn về phía kinh thành, thần sắc lạnh lùng: “Huynh đệ trong địa bảo hãy luyện tập cho tốt, Diễm Vương điện hạ hẳn là sẽ đến kinh thành trong thời gian ngắn nữa.”
“Vâng!” Mọi người đồng loạt chắp tay.

Gió sông lạnh lẽo ẩm ướt cùng mưa bụi thổi thẳng vào mặt người, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Nhưng người đứng trên mũi thuyền, áo khoác đen bay phất phơ trong gió lạnh, hắn lại như không cảm nhận được hơi lạnh, chỉ lẳng lặng nhìn Dương Đình thành dần khuất xa.
“Chủ tử gia, trên sông gió lạnh, ngài vẫn nên vào trong khoang thuyền đi.” Tiểu Tề Tử cầm lò sưởi tay đi ra.
Tuy đã gần tháng ba, nhưng mưa xuân vẫn khiến người ta khó chịu.
Thượng Quan Diễm Kiều nhận lấy túisưởi tay: “Tiểu Tề Tử, Dương Đình cũng coi như là phúc địa của bản vương, bản vương muốn nhìn thêm một chút.”
Tiểu Tề Tử khẽ thở dài: “Vâng.”
Điện hạ nào phải muốn nhìn phúc địa, rõ ràng là trong lòng phiền muộn mà thôi.
Hơn hai mươi năm trước, cũng là thời tiết như vậy, Hàn Sơn dạ vũ trong lòng chủ tử gia chưa từng ngừng nghỉ.
Ngài ấy vẫn luôn cô độc bước đi trong đêm khuya lạnh lẽo và mưa lạnh, đi suốt hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng đến Dương Đình thành.
Chủ tử gia rốt cuộc cũng bước ra khỏi màn đêm lạnh lẽo và mưa núi kéo dài nửa đời người của ngài.
Thượng Quan Diễm Kiều thầm cười: “Dương Đình, quả nhiên xứng với cái tên này – mặt trời chói chang kia cũng phải tạm lánh để nhường lại đất trời cho cơn mưa rả rích.”
“Ngài vào trong đi, đại tiểu thư cũng không muốn ngài bị lạnh, người ấy cũng sắp lên đường ra tiền tuyến rồi.” Tiểu Tề Tử nhẹ giọng nói.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, điện hạ ở bên cạnh đại tiểu thư lâu như vậy, có chút luyến tiếc cũng là lẽ thường tình.
Thượng Quan Diễm Kiều vuốt ve lò sưởi tay được chạm khắc tinh xảo, thản nhiên nói: “Bảo người của chúng ta chuẩn bị sẵn mã binh dọc đường, việc chúng ta muốn làm, làm vào lúc Xích Huyết quân tấn công Lộc Nguyên thành là thích hợp nhất.”
Nói xong, hắn xoay người đi vào khoang thuyền.
“Vâng!” Tiểu Tề Tử chắp tay.
Lần này điện hạ chọn đường thủy, cũng là bởi vì đường thủy vào kinh thành nhanh hơn, dọc đường gặp phải trở ngại cũng ít hơn.

Trong Dương Đình thành đầy bận rộn.
“Thuyền của điện hạ đã rời khỏi phạm vi thế lực của Dương Đình.” Cảnh Minh đến bẩm báo.
“Ừm.” Minh Lan Nhược xoay người nhìn vào trong gương, kéo cao cổ áo chiến bào lên một chút, che đi dấu vết trên cổ.
Đóa Ninh vừa lúc đi vào, đôi mắt lanh lợi nhìn thấy nàng đang che dấu vết trên cổ: “Ôi chao, kịch liệt như vậy sao, cái này mà để người khác nhìn thấy thì không hay đâu!”
Minh Lan Nhược khựng tay, khẽ hừ một tiếng: “Ngươi cũng biết là có việc không nên làm cơ đấy. Vậy thì bớt phóng túng lại đi, đừng có lúc nào cũng muốn hạ cổ tình với các Tinh Tú.”
Người nọ giả dạng thành bộ dáng của Kiều Diễm, quả thật trên giường dịu dàng hơn rất nhiều.
Rõ ràng rất muốn tận tình phóng túng, nhịn đến chóp mũi đổ mồ hôi, nhưng vẫn tập trung vào cảm nhận của nàng.
Đóa Ninh kéo khuôn mặt xinh đẹp của mình: “Ta cũng không phải hạ cổ tình lên người nào cũng được, ngươi còn cản trở ta, thả hắn ta chạy, có ai làm Thánh nữ như ngươi không, tự tay đẩy người ra!”
Minh Lan Nhược nheo mắt: “Ngươi nhìn trúng ai rồi? Làm gì rồi?”
Đóa Ninh tức giận dậm chân: “Tâm Tú, võ công của hắn ta rất tốt, lại trung thành, dung mạo cũng đẹp, hơn nữa dáng người của hắn ta từ trong ra ngoài đều là cực phẩm, nên ta mới chọn hắn ta!”
Minh Lan Nhược điều chỉnh động tác đeo vòng tay ám khí khựng lại: “Từ khi nào ngươi đã xem hết từ trong ra ngoài của người ta rồi?”
Đóa Ninh ho khan một tiếng: “Chính là ngày Diễm Vương đến, đêm Nguyên Tiêu mười lăm, so uống rượu, ai thua thì phải đáp ứng yêu cầu của người thắng, Tâm Tú thua, ta đã động tay động chân kiểm tra hắn ta một phen, hắn ta cũng không từ chối mà!”

Ads
';
Advertisement