Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 “Cheer!”  

 

“Cheer!”  

 

Uống cạn một ly, kế đó bắt đầu dùng món.  

 

Sau đó ngồi tám chuyện.  

 

Nói về kỳ nghỉ đông của từng người.  

 

Đương nhiên, người nói đầu tiên chính là Tần Kiệt.  

 

Sau đó là Tần Tuyết.  

 

Tiếp theo là Lâu béo cùng Dương Liễu.  

 

Tiếp sau đó là Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai.  

 

Cuối cùng đến phiên Vương Tinh và Cung Thiến Thiến.  

 

Hết cặp này đến cặp khác.  

 

Trò chuyện rất là vui vẻ…  

 

Ngày 17 tháng 01.  

 

Một ngày sau ngày khai giảng.  

 

Tần Kiệt đã dậy từ rất sớm.  

 

Sau khi rửa mặt xong xuôi, anh mang theo một ít quà biếu, mua một cây thuốc Hoàng Hạc Lâu, gói lại bằng giấy báo, từ sớm tinh mơ đã chạy đến cửa phòng giáo vụ đứng chờ.  

 

Trong khoảng thời gian đó, liên tục có giáo viên đi qua, Tần Kiệt không ngừng chào hỏi.  

 

Mãi đến tám giờ sáng, rốt cuộc chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm của phòng giáo vụ, cũng xuất hiện.   

 

“Hửm? Tần Kiệt, là em à! Em đến tìm tôi sao?”, chủ nhiệm Lưu trông thấy Tần Kiệt đứng trước cửa phòng làm việc của mình thì có hơi kinh ngạc.  

 

“Haha, không phải vừa mới khai giảng sao, hồi đầu năm mới vẫn chưa chúc Tết thầy, giờ xem như chúc Tết muộn vậy!”, Tần Kiệt cười nói.  

 

“Thằng nhóc này…”, chủ nhiệm Lưu chỉ chỉ tay, rồi mở cửa: “Vào đi thôi!”  

 

“Được ạ!”  

 

Tần Kiệt cười ha hả, mang quà đi vào.  

 

Tổng cộng có hai chai rượu Hoàng Hạc Lâu.  

 

Được đặt ở một góc khuất không đáng chú ý.  

 

Sau đó, Tần Kiệt lấy từ trong túi đựng rượu ra một cái gói bằng giấy báo.  

 

Đặt trước mặt chủ nhiệm Lưu khi ông vừa ngồi xuống.  

 

“Đây là cái gì?”, chủ nhiệm Lưu tỏ vẻ không hiểu.  

 

“Một ít đặc sản!”, Tần Kiệt cũng không nói rõ.  

 

“Không phải nhà em ở trong thành phố này à? Có đặc sản gì chứ?”, miệng thì nói vậy, nhưng chủ nhiệm Lưu vẫn duỗi tay mở gói giấy báo kia ra.  

 

Ngay sau đó, một cây Hoàng Hạc Lâu xuất hiện trong tầm mắt.  

 

“Quá mắc, không được! Em cầm về đi!”, chủ nhiệm Lưu vội vàng gói nó lại lần nữa.  

 

“Thầy ơi, em đã đi một chuyến rất xa, cũng rất vất vả, giờ thầy lại bảo em lấy về, không hợp lý chút nào! Thầy cứ mạnh dạn mà nhận. Đặc sản mà, đương nhiên phải đối xử thật đặc biệt! Thầy nói có đúng không?”  

 

“Thằng nhóc này!”, đã nói đến nước này rồi, chủ nhiệm Lưu còn có thể nói gì được nữa.  

 

Dĩ nhiên là dứt khoát nhận lấy.  

 

Đem Hoàng Hạc Lâu bỏ vào ngăn kéo.  

 

Sau đó, chủ nhiệm Lưu bảo Tần Kiệt ngồi xuống.  

 

“Nghe nói năm ngoái, trong nửa học kỳ trước, mấy người các cậu liên kết với Đại học Nông nghiệp Hoa Trung, cùng thực hiện dự án Thu mua phế liệu?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.  

eyJpdiI6IldyMVwvd2xSTjlnbGpqdkNianJ2Kzd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImF6TlU2QUluRFJMbW05dVRBamJYd3l5b2FcLzFuNzJnTFpSbVVZcE1namk5QWpOS1N6M1VlZlFNOG5UXC8ybkVYcSIsIm1hYyI6ImE5YTFkYjdlYjM1MmZiODQxMDZhMWFhYTcyNTNiNjJjNzQ2MmMzN2Y1ZTA5Nzc0MTRkYTg2OWYyMTYyNjkzYmYifQ==
eyJpdiI6IkFNOHA3cEkzeHV1bWRYc0NWbmdRWGc9PSIsInZhbHVlIjoiV3BvU1pRNkQzXC9EVDc4eHVNc2RKZ2lsTVwvdGZ4K0ZhY0NBcTBYY3ErUzQrNlk1U3pZbVhvd3RVeGhkMDlnazFqRDl4VHlqR0VpRmFQYlRiVVVnVStnRmdSdUlyc2lvNzJ5Sk9UMGlISVwvZENPbkREZXZzY2EzZGpPRkRra1p3RGR3OVA4cHVPOWlHQ1c5V1RUb3dJSDVtXC9CSytaQzhoVjU4czRHTmJaZjVnTTJuejZ6R2JyZklKeTdWWDlXWFlydkFaMFQ0bXQ3SkJKNDNlSTVxMmVRbytqVjZ0KzNXc0JnS1hQVnNoWlY1UWhnN1AyaTV0NGFWNmM0Nm92MW5hMXlsRDhydHorcGFoRmFRdWczUHB6aTJnPT0iLCJtYWMiOiJhMTMzNDRkNWJjYTA2MzYxYWRhZjdmNWU0YTA0MzNiZTBhZTI2YTk5MWFmOGJkNzU5NGU4YmU5NTFiNWI5ZWQyIn0=

“Đây là trường học, sao tôi lại không biết được chứ!”, chủ nhiệm Lưu nói: “Chuyện này rất tốt! Có thể làm tăng thêm mối quan hệ của ba trường!” 

Ads
';
Advertisement