Đồng Bạn Mũ Xanh - Bùi Tử Dã

Như vậy, anh ta đã thành công hủy hôn với tập đoàn Lâm thị, danh tiếng của tập đoàn Lâm thị cũng vì vậy mà bị tổn hại…
Còn tôi sống chết ra sao, không liên quan gì đến anh ta.
Xét cho cùng tôi chỉ là một con cờ của anh ta mà thôi.
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Cả người nổi hết da gà.
Tôi dường như vô hình chung bị cuốn vào một tấm lưới lớn vô hình. Bản thân còn chưa kịp giãy giụa thì đã chết không toàn thây.
Nhưng tại sao chứ?
Đúng lúc này, trưởng khoa đến gặp tôi. ông ấy nói chuyện trên mạng ồn ào quá, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của bệnh viện chúng tôi. Ông ấy đề nghị tôi nên về nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Vừa hay tôi cũng định xin nghỉ phép.
Vậy thì đi tìm Bùi Tử Dã hỏi cho rõ ràng vậy.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, mẹ tôi đã hùng hổ chạy tới, tát thẳng vào mặt tôi một cái.
“Mày giỏi lắm rồi phải không Mục Vãn Tình, dám cả bố mẹ mày cũng chặn. Nhà mày cũng không về, hôn phu cũng không vào viện để thăm, mày rốt cuộc muốn làm gì?”
“Mẹ, đến nước này rồi mẹ còn nghĩ con sẽ lấy anh ta sao?”
“Không thì sao? Lúc trước là ai cầu xin chúng tao đồng ý cho mày với nó ở bên nhau? Tao nói cho mày biết, đã đến nước này rồi, mày gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả!”
“Mẹ nói không tính, con thà chết cũng không gả!”
“Được, mày không gả phải không, vậy tao chết cho mày xem!”
Nói rồi, bà ấy đột nhiên như phát điên lao ra dòng xe cộ, rõ ràng là có ý định liều mạng.
Tôi sợ đến mức da đầu tê dại, vội vàng chạy tới kéo bà ấy lại:
“Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa, con đồng ý được chưa?”
“Lời này là thật?”
“Thật.”
“Vậy bây giờ mày đi thăm nó, xin lỗi nó cho đàng hoàng, tháng sau đám cưới vẫn diễn ra như kế hoạch.”
“Tháng sau anh ta chưa chắc đã xuất viện được!”
“Mày nói cái gì vậy, mày có phải là hoàn toàn không muốn gả không, vậy tao đi cùng mày thăm nó!”
Điên rồi.
Thật sự điên rồi.
Như thể chưa từng thấy đàn ông vậy, đến nước này rồi còn muốn tôi gả.
Tôi thậm chí nghi ngờ mình có phải con ruột của bà ấy không, sao lại nhẫn tâm đẩy tôi vào hố lửa như vậy?
Đến bệnh viện, bà ấy trước tiên hỏi bác sĩ về tình hình vết thương của Giang Độ Xuyên. Sau khi xác nhận anh ta không có gì đáng ngại, thậm chí chức năng sinh sản cũng có hy vọng khôi phục mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang xin lỗi bố Giang.
Dù sao hai nhà chúng tôi cũng là chỗ quen biết cũ, nếu cứ thế mà trở mặt thì khó coi lắm.
Thái độ của bố Giang vẫn rất tệ.
Thấy tôi thì càng không nể mặt mà mắng:
“Độ Xuyên nó chẳng qua là ngoại tình thôi mà? Có gì to tát đâu, thời xưa, đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường. Hơn nữa, dù trước khi cưới nó có trăng hoa thế nào, sau khi cưới toàn tâm toàn ý với cô là được rồi còn gì?
“Cô làm nó bị thương thành ra thế này, đối với cô có lợi ích gì?
“Mấy ngày nay cô không đến chăm sóc nó, cũng không xin lỗi nó, đã rất không ra thể thống gì rồi.”
“Vãn Tình à, cô phải biết, lúc trước là cô cứ bám theo sau mông Độ Xuyên nhà chúng tôi. Cô nói là cô thích nó, không lấy nó thì không lấy ai. Chẳng lẽ cô quên hết rồi sao?”
“Con không quên, chú Giang.”
Tôi cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, kiên nhẫn nói, “Nhưng chú phải hiểu rõ, chuyện này là do con trai chú làm sai. Dù con có thích anh ta thế nào đi nữa, cũng không phải là lý do để anh ta phản bội con.
“Hơn nữa quan điểm vừa rồi của chú, khiến con thấy ghê tởm vô cùng.”
“Chú có thể nuôi dạy ra một đứa con trai như Giang Độ Xuyên. Nói thật… con chẳng bất ngờ chút nào, vì bản thân chú cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”
“Cô——”
Ông ta giơ tay lên định đánh tôi, bỗng bị ai đó nắm lấy vạt áo.

Ads
';
Advertisement