Đồng Bạn Mũ Xanh - Bùi Tử Dã

“Thanh Thanh, em bình tĩnh lại! Em nghe anh nói đã được không?”
Giang Độ Xuyên nắm chặt cổ tay tôi, ép tôi nhìn anh ta, “Anh và cô ta, căn bản không phải như em nghĩ!”
“Vậy là như thế nào? Tôi đã nhìn thấy rồi, Giang Độ Xuyên, tôi tận mắt nhìn thấy! Anh coi tôi như con khỉ mà đùa giỡn à? Vậy mà còn mặt mũi bảo tôi bình tĩnh? Tôi bình tĩnh con mẹ cả nhà anh! Cút đi! Đi chết đi!”
Tôi nhặt chai mỹ phẩm vỡ một nửa trên mặt đất, nhắm thẳng vào hạ bộ của anh ta đâm xuống.
A——
Khoảnh khắc mảnh thủy tinh găm vào da thịt, tiếng kêu thảm thiết của anh ta vang vọng trong phòng.
Giây tiếp theo nằm bệt xuống đất, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
“Em điên rồi sao? Mục Vãn Tình!”
“Đúng, tôi điên rồi, tôi bị anh ép điên đấy!”
“Em… em có biết em đang làm gì không?”
“Tôi đương nhiên biết, tôi muốn anh chết đấy, đồ chó chết. Anh còn chưa rõ ràng sao?”
Nhìn Giang Độ Xuyên đau đến run rẩy, mặt trắng bệch, tôi điên cuồng gào thét “Tôi ở bên anh tám năm rồi, Giang Độ Xuyên, tám năm rồi. Tám năm nay tôi đối xử với anh như thế nào, trong lòng anh không rõ sao? Chúng ta sắp kết hôn rồi! Kết hôn rồi!
“Tôi bất chấp tất cả để gả cho anh, anh chính là báo đáp tôi như vậy sao?”
Nghĩ đến những chuyện đã qua, tôi không kìm nén được cảm xúc nữa, trực tiếp khóc lớn trước mặt anh ta.
Ai ngờ lúc này, Bùi Tử Dã đang đứng xem ở bên cạnh đột nhiên huých vào tay tôi, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Đừng khóc, chị đội mũ, tôi đang livestream đấy, em mà khóc thì khí thế của chúng ta yếu đi!”
“Cái… cái gì? Livestream?”
Nhìn thấy số lượng người xem trong phòng livestream của anh ta đã tăng vọt lên hơn một triệu.
Tôi hoa mắt chóng mặt suýt ngất xỉu.
“Não anh có bệnh à Bùi Tử Dã?”
Tôi hoàn hồn lại, giơ cây gậy đánh gôn lên điên cuồng chất vấn anh ta, “Tại sao anh lại livestream? Anh có được sự đồng ý của tôi chưa? Có biết đây là xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của tôi không!
“Anh có tin, tôi giáng một gậy xuống anh cũng phải phế không!”
“Đừng như vậy, chị đội mũ, đừng ngộ thương quân ta!”
“Gọi ai là chị đội mũ đấy, ai là chị đội mũ!”
Ồ, hình như tôi đúng là chị đội mũ thật, tôi bị Giang Độ Xuyên cho đội mũ xanh. (cắm sừng)
Bây giờ tôi là chị đội mũ xanh chính hiệu.
Mặc dù hiện tại tôi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận sự thật này, nhưng nó đã thực sự xảy ra, lúc này, bằng chứng xác thực, Giang Độ Xuyên đang nằm lăn lóc trước mặt tôi với quần áo xộc xệch.
Còn đối tượng anh ta ngoại tình, đang đứng đối diện tôi.
Thôi, cứ vậy đi, cắm sừng thì cắm sừng.
Dù sao có đau lòng, có khó chịu đến mấy cũng không chết người. Chỉ cần không chết, thì luôn có cách để chuyện này qua đi, luôn có cách để nghĩ thông suốt, xem nhẹ, bắt đầu lại cuộc sống.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh ta, Giang Độ Xuyên, nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà.
Bẩn rồi thì vứt bỏ, giống như vứt rác vậy thôi, cần gì phải nghiên cứu tại sao anh ta bẩn, làm sao mà bẩn, bẩn rồi thì phải làm sao, thật sự không cần thiết.
Đồ dùng một lần đừng mong rửa sạch rồi còn tiếp tục dùng được.
Mãi mãi để tâm, mãi mãi bẩn thỉu, mãi mãi ghê tởm.
“Alo! 120 sao! Ở đây có người bị thương! Hu hu các anh mau đến đây!”
Tiếng khóc lóc của Lâm Hi Vân làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi mới sực nhớ ra, lúc này Giang Độ Xuyên vẫn đang nằm dưới đất đau đớn run rẩy, quần bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.
Không nằm ngoài dự đoán, lần này anh ta thật sự gặp tai nạn rồi.
“Cô gọi 120 làm gì? Sợ anh ta mất đồ nghề sau này cô không dùng được nữa sao?”

Ads
';
Advertisement