Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 "Lăng Tiêu cung. . ." Hoa Thanh Ti chần chờ nói.    

 

 

"Đối xử như nhau." Dương Khai áp một miệng trà, "Ngoại trừ những Đế Tôn tam trọng là nhất định phải mang đi, bất kể ai, muốn đi nhất định phải xuất ra bản lĩnh thật sự, tu vi là một phần, mấu chốt là  

 

tính dẻo cùng tính trưởng thành, ngoài càn khôn không thể như Tinh Giới, về sau có thể sẽ có rất nhiều hung hiểm, điểm này cũng phải nói cho bọn hắn."    

 

"Vâng!" Hoa Thanh Ti cung kính đáp, "Vậy thuộc hạ lập tức đi an bài điều lệ, dài nhất hai tháng, hết thảy đều có thể an bài thỏa đáng, còn xin đại nhân chuẩn bị sớm."    

 

Nói rồi, Hoa Thanh Ti muốn lui ra.    

 

Dương Khai giơ tay lên nói: "Đại tổng quản tạm dừng bước!" "Đại nhân còn có chuyện gì phân phó?"    

 

Dương Khai gãi gãi mặt nói: "Làm phiền Đại tổng quản thay ta chỉnh chu chút, ta muốn đi thăm cha mẹ."    

 

Hoa Thanh Ti bật cười: "Việc này ta có thể giúp, nhưng mà. . . ta có một nhân tuyển, gọi nàng đến đây đi, nàng luôn chờ muốn gặp đại nhân."    

 

Nói xong, cũng mặc kệ Dương Khai có đồng ý hay không, lập tức lấy ra la bàn đưa tin, một lát sau, một bóng người từ ngoài đến, lượn lờ phinh phinh.    

 

"Thuộc hạ cáo lui." Hoa Thanh Ti che miệng cười khẽ, thong dong lui ra.    

 

Dương Khai nhìn người tới, người kia cũng đang nhìn hắn, hơi có  

 

chút đỏ mặt, nhẹ nhàng thi lễ nói: "Sư huynh!"    

 

"Dao sư muội. . ." Dương Khai bật cười.    

 

Cơ Dao mấp máy môi đỏ, ôn nhu nói: "Nghe Đại tổng quản nói sư huynh muốn chỉnh lý. . . Ớ!"    

 

Không chờ nàng nói xong, bỗng một cỗ đại lực truyền đến, cả người không tự chủ được nhào tới phía trước, ngã vào trong ngực Dương Khai, khí tức quen thuộc kia bao lấy cả thể xác tinh thần, Cơ Dao tâm loạn như ma.    

 

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dương Khai cười mỉm nhìn nàng: "Nhiều năm không thấy, sư muội thấy xa lạ a."    

 

Cơ Dao lông mi run run, hô hấp dồn dập, miệng đóng mở mấy lần, lại một chữ đều nói không ra.    

 

"Sư muội không nói gì, vậy ta muốn làm gì thì làm nhó." Dương Khai nhe răng cười, đứng dậy bế Cơ Dao lên, từng bước một bước vào nội điện.    

 

"Sư huynh, ngươi muốn làm gì?" Cơ Dao bỗng nhiên cảm thấy không ổn.    

 

Dương Khai miệng ngậm cười, ánh mắt kiên định nói: "Cho ngươi một cái công đạo!"  

 

"Cho ta. . . Cho ta cái gì…" Cơ Dao càng luống cuống.    

 

Dương Khai đã đi tới trước một gian sương phòng, một cước đá văng cửa phòng, cảnh sắc trong phòng lập tức khắc sâu vào mắt.    

 

Cơ Dao lập tức mở to hai mắt nhìn!    

 

Trong phòng, từng bộ thân thể tuyết trắng mềm mại hiện lên, quần áo tán loạn trên mặt đất, toàn bộ sương phòng như một chỗ chiến trường, còn lưu lại khí tức huyết tinh chém giết, đầy "Thi thể" co quắp trên giường, nằm dưới đất thỉnh thoảng co rút run run, trong miệng phát ra vô ý thức nỉ non.    

 

Cơ Dao chưa từng gặp qua tràng cảnh hung tàn như vậy, nhất thời thở mạnh một cái cũng không dám!    

 

Dương Khai nhẹ nhàng mà bế nàng nằm ngang trên giường, Cơ Dao mới như muốn khóc lên, hai mắt run rẩy nhìn hắn, thấp giọng hô nói: "Sư huynh!" Hai tay đưa ngang trước người, một tay cản trên ngực Dương Khai, như muốn chống đỡ một tòa cự sơn từ trên trời đè xuống.    

 

"Các nàng đều bị ta xử lý, giờ đến phiên ngươi." Dương Khai hắc hắc cười.    

 

Đây chính là muốn cho mình công đạo sao? Cơ Dao vừa muốn khóc vừa muốn cười, tâm tình phức tạp.  

 

Nghiêm túc nhìn lại, trong mắt Dương Khai là một mảnh yêu thương, thần sắc mặc dù kiên nghị, ngữ khí mặc dù không cho phản bác, nhưng lại chậm chạp không hành động.    

 

Cơ Dao cũng biết, mình chỉ cần hơi toát ra một chút ý cự tuyệt, Dương Khai nhất định sẽ không tiếp tục làm gì nựa.    

 

Để tay lên ngực tự hỏi, còn muốn lén lút sao?    

 

Còn xa xa đứng ở một bên, nhìn những nữ nhân khác bảo vệ bên cạnh hắn, chuyện trò vui vẻ sao?    

 

Cho dù lo lắng, cho dù tưởng niệm như nước thủy triều, cũng phải tìm cớ để tới gần sao?    

 

Bối rối trong mắt dần dần tán đi, nhẹ nhàng đóng mắt lại, hai tay vòng lấy Dương Khai, nơi khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt, khóe miệng lại cười hạnh fuk.    

 

Dương Khai đưa tay, lau đi giọt nước mắt kia, hôn nhẹ mái tóc nàng. Quần áo nhẹ giải, tình mê ý loạn.    

 

Khác mưa to gió lớn lúc trước, lần này động tác Dương Khai cực kỳ nhu hòa, có thể nói là nhu phong mưa phùn.    

 

Hoa rụng nhao nhao, mặt người như hoa.    

 

Ngọc Như Mộng khẽ mở mắt, loáng thoáng dường như nhìn thấy cái gì, nhưng lại không cự nổi buồn ngủ, lần nữa ngủ thiếp đi, miệng vô ý thức thầm nói: "Yêu tinh hại người!"    

 

Cơ Dao bỗng cứng ngắc người, lại một trận run rẩy dữ dội.    

 

Dương Khai nhếch miệng lên, tà ác cười không gì sánh được, để Cơ Dao sắc mặt đỏ bừng. Cũng không biết qua bao lâu, Cơ Dao ngủ thật say, lần nữa tỉnh lại, chợt thấy trong phòng tận mấy đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mình.    

 

Ý thức từ từ khôi phục, hồi tưởng hết thảy phát sinh trước đó, sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng kéo chăn lên che lại.    

eyJpdiI6IkdDdkF3b1Z6K0JkbWFXRlNGTXVlNGc9PSIsInZhbHVlIjoiSUhcL1h1aFFsWkwxUnNORnhlRnpZaEs4N3pacCt5ZHV4T3Z6SjlrNHFIVlwvcDk1WHhlclRTdlBTam5QMjQ4RDNQIiwibWFjIjoiNzlhZmJjZThhYTJlOTM1NjAxNTNkNjZlYmE3MmZmYjRjNjJiNDJkMmM5MDVhNGU4OGIyZTYwNzA2ZDU4ZGU1ZCJ9
eyJpdiI6Imt2Ympkb0tzbEdjN0xSTm5Yb0FHVlE9PSIsInZhbHVlIjoicTBhaGpIUStIU1BSY2lXOVZBVml4Y3ZcLzNwRVF1bDZBclwvVFBKT3lkbjcxNVZ2NEZXZjJWZ0lJSjlaaHErdEFHd1ZMSUVVOWJZSkJmRnRiaDBoaUhDXC9Tc09XT25xQitjakNQRTRYcmc2OUFkS1hBSGlaSCswaTlST1N5cVZQZDNmZzBzUTNkdzljOHdWOFhUb1BLa1ZnPT0iLCJtYWMiOiI5ZTQ4OWE0MTQ5ZGE3ZDdmNmQ5NDk4ZjMzZmQxN2YwYmI1MzY3NjdmZjc1MDhlMGI4NmNlMGE2MWUxMjMwOGE5In0=

Ads
';
Advertisement