"A Đại nhận ra ngươi, A Đại đói bụng, A Đại muốn ăn!" Cự Thần Linh cúi người, phảng phất như cả vũ trụ đều áp bách tới, điều này lập tức khiến cho Dương Khai đổ mồ hôi lạnh.
Tính tới hiện tại, hắn cũng coi như thấy được một chút phấn khích của thế giới bên ngoài càn khôn, ngay cả Khai Thiên thượng phẩm cũng thấy qua mấy vị, nhưng nếu đặt những Khai Thiên thượng phẩm kia ở trước mặt tôn Cự Thần Linh này, vậy thì uy thế của bọn họ vẫn không bì kịp một phần vạn của nó a.
Không hổ danh là giống loài đứng đầu nhất trong cả hoàn vũ! Cũng may tộc nhân của bộ tộc này vô cùng thưa thớt, trí tuệ không cao, nếu không trên đời này đâu còn không gian cho những giống loài khác sinh tồn a.
Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, bất quá cũng chỉ như vậy thôi.
Trong lúc hắn đang nói chuyện, cái bụng hắn lại vang lên một trận
thanh âm giống như sấm rền, vang dội điếc tai, điều này khiến cho sắc mặt của đám người Lô Tuyết biến thành màu đất.
Dương Khai vội vàng chọt chọt Ngọc Như Mộng ở bên cạnh, người sau hiểu ý, lại ném một ít Nhất Giới Châu qua bên kia.
"Cót ca cót két. . ." A Đại nhai rất vui vẻ.
Dương Khai nào còn dám tiếp tục ở lại, ở lại có khi đối phương lại tìm mình đòi đồ ăn. Hắn phất tay với đám người Lô Tuyết rồi nói: "Các ngươi lưu lại nơi này!"
Thiên Địa pháp tắc của Tinh Giới đã bị tàn phá, căn bản là không có cách nào tiếp nhận những tồn tại quá mức cường đại. Đám người Lô Tuyết ai nấy cũng đều là Khai Thiên cảnh, để bọn họ tùy tiện tiến vào Tinh Giới có khi sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Tinh Giới.
Để mọi việc được giải quyết ổn thỏa, bọn hắn ở lại bên ngoài thì sẽ tốt hơn.
Đám người Lô Tuyết tuân lệnh gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Dương Khai và Ngọc Như Mộng tiến vào trong Tinh Giới.
Sau khi hai người rời đi, ba người mới hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó không chút dấu vết lui ngược về sau, mãi đến khi đã lùi ra một khoảng cách rất xa thì mới dừng lại.
Không thể nào làm khác được, Cự Thần Linh mang tới cảm giác áp bách quá mức mạnh mẽ, ai cũng không dám áp sát hắn quá gần.
Tinh Giới tàn phá, Thiên Địa pháp tắc hỗn loạn, khắp nơi trong hư không đều là vết nứt, là vết tích lưu lại từ trận đại chiến xảy ra vài thập niên trước. Trong mấy chục năm này, Tinh Giới băng băng chạy trên con đường dẫn tới sự diệt vong, chư vị Đại Đế cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Pháp tắc hỗn loạn, kéo theo điều kiện sinh tồn của Tinh Giới cũng trở nên ác liệt đến cực điểm, khắp nơi không ngừng xảy ra thiên tai, mỗi năm đều tạo thành tổn thất khó có thể tưởng tượng được cho sinh linh của Tinh Giới, cắt sâu thêm từng đạo vết thương máu chảy đầm đìa trên cơ thể vốn đã rách nát không chịu nổi của Tinh Giới.
Đông Vực, trên biển lớn, một chiếc lâu thuyền đang bỏ chạy thục mạng trên đại dương bao la. Ở sau lưng chiếc thuyền đó là những cơn sóng biển mấy cao trăm trượng quét tới từ tứ phía, cả bầu trời âm âm u u, đông đảo võ giả trên lâu thuyền mặc dù đã ra sức ngăn cản nhưng cũng khó có thể chống đỡ được sức mạnh kinh khủng của tự nhiên.
Tiếng kêu hoảng sợ cùng tiếng la khóc vang lên liên miên, mấy trăm người trên thuyền đều tỏ vẻ tuyệt vọng.
Nam Vực, dãy núi chấn động, đại địa nứt ra từng đạo khe rãnh to lớn, từ trong khe rãnh kia phun ra nham tương cực nóng, phá hủy từng tòa sơn trại, vô số người mất đi gia viên, rất nhiều thế lực lấy Thanh Dương Thần Điện cầm đầu hợp lực ngăn cản tai họa nhưng cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, chỉ có thể tận lực giảm bớt thương vong.
Tây Vực, bão cát cuốn tới, thôn phệ hết thảy mọi thứ trên dọc đường, tại biên giới đại mạc, gia chủ của Lưu gia vừa mới tân sinh nhìn qua bão cát khủng bố phô thiên cái địa kia, khuôn mặt hắn chuyển sang màu đất, ngoài miệng nỉ non: "Xong, hết thảy đều xong!"
Khi lưỡng giới đại chiến xảy ra, bởi vì kẻ phản bội Dạ Ảnh Đại Đế xuất thân từ Tây Vực, lại bởi vì lưỡng giới thông đạo được xây dựng tại Tây Vực, cho nên tổn thất của Tây Vực là thảm trọng nhất.
Từ khi lưỡng giới đại chiến kết thúc đến lúc này cũng đã khoảng chừng 70 năm, Lưu gia là gia tộc quật khởi sau lưỡng giới đại chiến, gia chủ của bọn họ cũng rất có năng lực, những năm gần đây dẫn dắt Lưu gia phồn thịnh tiến về phía trước. Nhưng khi đứng trước mặt cơn bão cát kinh khủng này, bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều tỏ ra yếu ớt, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cơn bão cát này đột kích, âm thầm cầu nguyện phòng hộ đại trận nhà mình có thể ngăn cản được
cơn thịnh nộ này của tự nhiên.
Có điều gia chủ của Lưu gia cũng rõ ràng trong lòng, tai họa khủng bố như thế, nhà mình căn bản là ngăn cản không nổi, sau lần này, cũng không biết còn bao nhiêu người có thể may mắn sống sót?
Bắc Vực, tuyết lớn tung bay, khí hậu rét lạnh đến cực điểm, trên những hồ nước kia, mặt băng dày đến ba thước, luồng không khí lạnh đột kích, băng phong tất cả sinh cơ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất