Loại trói buộc này tất nhiên không là gì đối với Lô Tuyết, nàng ta đột phá thứ này một cách dễ như trở bàn tay, sau đó liền thu hồi lại phong xa. Ba người quay đầu nhìn chung quanh, không biết gia hỏa Hắc Hà kia đã trốn ở đâu rồi.
Bất quá điều này cũng nằm trong dự liệu của Dương Khai, nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ làm như thế.
Nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, Dương Khai khẽ quát: "Đại Đế của thế
giới này đâu? Còn không mau ra đây bái kiến!"
Thê giới này không kém hơn Tinh Giới là bao, Thiên Địa pháp tắc cũng ngang ngửa nhau, cho nên thế giới này tuyệt đối có Đại Đế, chỉ là số lượng nhiều hay ít thì phải xem xem dung lượng của thế giới này lớn đến cỡ nào.
Tại thời điểm tiến vào Càn Khôn thế giới này, Dương Khai rõ ràng phát giác được mấy đạo thần niệm tiến đến điều tra mình, không cần phải nói, những đạo thần niệm này là do những Đại Đế của thế giới này phát ra.
Đại Đế của mỗi thế giới đều nhận được sự tán thành của ý chí của Càn Khôn thế giới đó, điều này đem lại rất nhiều sự tiện lợi, nhất là có thể thôi động được thế giới vĩ lực của thế giới đó.
Có thể nói, mặc dù các Đại Đế chỉ mới là Đế Tôn cảnh, chưa thể nhảy ra khỏi cảnh giới này, nhưng khi ở trên sân nhà của bọn hắn, bọn hắn lại có thể phát huy ra lực lượng của Khai Thiên cảnh.
Dù sao thì chênh lệch căn bản nhất giữa Đế Tôn cảnh và Khai Thiên cảnh cũng chính là thiên địa vĩ lực.
Lúc trước Đại Ma Thần họa loạn Tinh Giới, thôn phệ rất nhiều Ma Thánh, cũng phát huy ra được thực lực Khai Thiên cảnh, nhưng khi ở trong Tinh Giới, Dương Khai và các vị Đại Đế khác thôi động thiên
địa vĩ lực của Tinh Giới vẫn có thể chém chết được hắn.
Bình thường mà nói, các Đại Đế khi ở trong Càn Khôn thế giới của mình nếu như dốc hết toàn lực thì có thể phát huy ra được chiến lực của một tên Khai Thiên hạ phẩm! Cho nên trong một vài càn khôn, có một số tên Đại Đế không muốn rời khỏi địa bàn của mình, bởi vì một khi rời đi thì bọn họ sẽ liền mất đi sự gia trì của thiên địa vĩ lực.
Nhưng nhảy ra ngoài cũng có chỗ tốt, đó chính là có cơ hội dò xét được huyền bí của cảnh giới Võ Đạo cao hơn, chọn lựa như thế nào thì phụ thuộc vào mỗi người.
Muốn tìm kiếm bóng dáng của Hắc Hà ở trong thế giới này, vậy thì xin Đại Đế của thế giới này giúp đỡ chính là sự lựa chọn tốt nhất, bọn hắn tuyệt đối biết Hắc Hà bây giờ đang ẩn thân ở nơi nào!
Có điều làm cho Dương Khai cảm thấy không biết nói gì chính là, sau khi hắn nói ra những lời này, vậy mà lại không hề có động tĩnh gì.
Các Đại Đế của thế giới này phảng phất như không nghe thấy vậy, hiển nhiên là bọn họ không thèm đếm xỉa đến hắn.
Đầu tiên là vị khách không mời Hắc Hà tùy tiện xâm nhập nơi này, ngay sau đó đám người Dương Khai cũng đuổi theo vào đây, chỉ cần là người sáng suốt thì đều biết đây là một trận phân tranh giữa các
Khai Thiên cảnh, các Đại Đế của thế giới này bo bo giữ mình, không muốn dính vào trong đó thì cũng có thể thông cảm được.
Dương Khai tất nhiên là sẽ không bỏ qua như vậy, hắn quan sát xung quanh một trận, gật đầu nói: “Đúng là một cõi yên vui hiếm thấy trên đời, tòa thành này có quy mô không nhỏ, nhân khẩu đông đảo, bách tính an cư lạc nghiệp, Đại Đế của thế giới này quản lý có phương pháp a."
Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết cũng thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống, chỉ thấy ở phía dưới có một tòa thành lớn khắc sâu vào trong tầm mắt. Bọn họ không biết Dương Khai bỗng nhiên bình phẩm tòa thành trì này để làm gì.
"San bằng tòa thành này cho ta, không cần lưu lại người sống!" Dương Khai bỗng nhiên chỉ tay ra, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết quay đầu nhìn nhau, cả hai đều không che giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt của mình.
Thời gian hai người đi theo Dương Khai không dài, nhưng cũng không phải ngắn, theo bọn hắn biết, Dương Khai cũng không phải là người hiếu sát, thậm chí có thể nói là một người ưa thích giảng đạo lý, sao bây giờ lại bỗng nhiên có mệnh lệnh ma đầu như vậy?
Thành lớn ở phía dưới kia, nhân khẩu đâu chỉ có trăm vạn?
Đây là trăm vạn con người, không phải trăm vạn đầu gia súc!
Trong khi Lô Tuyết vẫn còn đang chần chờ thì Quách Tử Ngôn đã ôm quyền, quát khẽ: "Vâng!"
Nói xong, hắn lập tức bay tới chỗ tòa thành trì kia, không để ý tới thương thế chưa lành của mình, liều mạng thôi động thế giới vĩ lực, chầm chậm giơ lên một chưởng. Chỉ trong thoáng chốc, phong vân biến sắc, một thủ ấn vô cùng to lớn hình thành trên không trung của tòa thành trì này. Thuận theo hành động của Quách Tử Ngôn, thủ ấn khổng lồ kia chầm chậm ép xuống phía dưới.
Lô Tuyết cảm thấy trái tim dâng lên đến cổ họng, trong khi Dương Khai thì chỉ khoanh tay cười lạnh.
Bên trong thành trì, vô số người ngước đầu nhìn lên, cự chưởng che đậy quang minh trước mắt, khi nó rơi xuống, khí tức tử vong tràn ngập khắp nơi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất