Dương Khai giương mắt nhìn lên, thình lình phát hiện những ngôi sao này lại hội tụ thành một cỗ trận thế không hiểu, mà tại trong trận thế kia, chính là Thái Dương Chi Tinh nóng rực.
"Thiên Địa Thối Luyện Pháp!" Bà chu ̉nỉ non nói, "Pháp môn luyện bảo đã thất truyền, trong thiên hạ này, chỉ có Ma Phiền đại sư nắm giữ, chờ lão đầu tử già đi, sợ là pháp môn này muốn thất truyền."
Mà liền tại giờ phút này, một vòng hào quang chói sáng đột nhiên từ trong Thái Dương Chi Tinh kia tuôn ra, quang diệu càn khôn.
Một đạo quang trụ, bị trận thế kia dẫn dắt, bỗng nhiên từ trong Thái Dương Chi Tinh đánh ra, thẳng tắp bắn tới chỗ ngôi sao của Ma Phiền đại sư.
Dương Khai quá sợ hãi, cứ việc cách xa ngàn vạn dặm, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được cỗ lực lượng khủng bố này, công kích cường đại như thế đánh tới, ngôi sao này chỉ sợ lập tức liền muốn sụp đổ.
Oanh một tiếng, ánh mặt trời đánh xuống, thần tinh bỗng nhiên chấn động một cái, lại là không có phá toái ra như Dương Khai tưởng tượng, bởi vì cột sáng kia đúng là thẳng tắp đánh vào trong Tiểu Càn Khôn Lô.
Chỉ một thoáng, đồ văn mặt ngoài Tiểu Càn Khôn Lô nhao nhao sáng lên, trong lò dấy lên ánh lửa hừng hực.
Dương Khai trố mắt, có chút minh bạch vì sao pháp môn Ma Phiền đại sư luyện bảo này gọi Thiên Địa Thối Luyện Pháp, căn cơ hắn luyện bảo, đúng là muốn dẫn dắt Thái Dương Chi Hỏa, dẫn động thiên địa chi uy, thủ đoạn kinh người như thế, thực sự vượt quá tưởng tượng.
Xa xa nhìn lại, từng phần vật liệu giá trị liên thành bị Ma Phiền đại sư quăng vào trong Tiểu Càn Khôn Lô kia, mà bản thân hắn thì biến hóa pháp quyết không ngừng, phía dưới Tiểu Càn Khôn Lô, từng đạo quang mang pháp trận lấp lóe không ngừng.
Luyện chế bí bảo là một chuyện cực kỳ hao phí tâm thần cùng tinh lực, tuyệt không phải một lần là xong, trong đó bất luận một chút sơ sẩy đều có thể thất bại trong gang tấc.
Dương Khai đối với luyện bảo chi đạo không biết bao nhiêu, nhưng hắn tinh thông luyện đan chi đạo, cả hai mặc dù là lĩnh vực khác biệt nhưng cũng có rất nhiều điểm giống nhau.
Ma Phiền đại sư Thiên Địa Thối Luyện Pháp huyền diệu phi thường, cực kỳ kỳ lạ, để hắn nhìn say sưa ngon lành, nhìn không chuyển mắt.
Từng tài liệu đầu nhập, trong Tiểu Càn Khôn Lô kia dần dần nhiều hơn thứ giống như sắt lỏng, mà tạp chất từ vô số tài liệu kia, thì bị Ma Phiền đại sư thông qua thủ đoạn đặc thù rèn luyện bỏ ra.
Một đoạn thời khắc, Tiểu Càn Khôn đại trận lại nổi lên biến hóa, Ma Phiền đại sư chợt quát một tiếng, thể nội thiên địa vĩ lực ầm ầm tràn ngập.
Theo một hồi tiếng lốp bốp nổ vang, thân thể gầy còm cảu Ma Phiền đại sư liên tiếp bành trướng, chỉ một thoáng từ một lão đầu tử gần đất xa trời, hóa thành một cự nhân đỉnh thiên lập địa cao trăm trượng!
Khuôn mặt cự nhân bị ánh lửa ấn màu đỏ bừng, bắp thịt cao cao gồ lên, tràn đầy lực lượng bạo tạc, cự nhân đưa tay vào trong Tiểu Càn Khôn Lô, dùng sức một trảo, lấy ra vật liệu lỏng kia, đặt lên một khung sắt to lớn, cự nhân lại đưa tay, từ bên cạnh nắm lên một thanh đại chùy, ầm ầm đập xuống.
Đùng. . .
Đùng. . .
Đùng. . .
Mỗi một lần đập xuống, toàn bộ tinh thần đều run lắc, tiếng vang đinh tai nhức óc, truyền khắp toàn bộ Càn Khôn thế giới, hoả tinh rơi xuống nước văng vãi, mỗi một hoả tinh đều có uy năng như hủy thiên diệt địa, cự nhân cũng không để ý tới chút nào, mặc cho bọn chúng bắn tung tóe trên người.
Đánh như vậy trọn vẹn chín ngày, cự nhân lại quăng bán thành phẩm kia vào Tiểu Càn Khôn Lô, dẫn tới Thái Dương Chi Hỏa thiêu đốt càng thêm hung mãnh, lại quăng vào trong đó thêm vật liệu luyện bảo.
Lại là sau chín ngày, lại lấy bán thành phẩm ra, tiếp tục đánh.
Vòng đi vòng lại, lấy chín ngày là chu kỳ, bán thành phẩm trong Tiểu Càn Khôn Lô không ngừng luân hồi.
Một thanh trường kiếm to lớn dần dần thành hình, tuy chỉ là bán thành phẩm, Dương Khai cũng vẫn co ́thể cảm nhận được uy năng khủng bố từ trong trường kiếm, thầm rung động, nếu trường kiếm này chế tạo thành, vậy nên có uy năng kinh khủng như thế nào.
Liên tục liên tục, trọn vẹn chín chín tám mươi mốt ngày sau, Ma Phiền đại sư mới chợt quát một tiếng: "Tiểu tử, quay lại đây!"
Ba ̀chủ hiển nhiên cũng một mực chờ đợi đợi thời khắc này, nghe vậy lập tức bọc lấy Dương Khai bay tới bên người Ma Phiền đại sư, hai người đứng dưới chân cự nhân, nhỏ bé như hai con kiến.
"Máu!" Ma Phiền đại sư run trường kiếm trên tay, hoành ở trước mặt Dương Khai, ông thanh nói.
Dương Khai nhìn qua cự kiếm dài mười mấy trượng kia, biết luyện bảo hẳn là đến thời điểm cuối cùng, Ma Phiền đại sư muốn máu của
mình hẳn là muốn in dấu xuống lạc ấn của mình trong Tru Thiên Kiếm này, như vậy, từ nay về sau Tru Thiên Kiếm chỉ có mình mới có thể thôi phát uy năng, người khác dù chiếm được cũng không làm nên chuyện gì.
Không dám thất lễ, vội vàng chỉ vào lòng bàn tay vạch một cái, máu tươi chảy ra, Dương Khai nắm chặt nắm đấm, để ngay trên trường kiếm, máu tươi thuận lòng bàn tay chảy xuôi xuống, rơi vào trên trường kiếm.
Xoẹt xẹt tiếng vang vang lên, máu tươi cũng không lập tức tan vào trong trường kiếm, ngược lại hóa thành nhiều tiểu Huyết Long, không chừng du tẩu trên trường kiếm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất