Lão Bạch là thân tín bên người bà chủ, đi theo nàng rất nhiều năm, mưu hại lão Bạch như vậy, có thể nói là tử thù, căn bản không có cách hóa giải.
"Còn chưa cút tới, lề mề cái gì!"
Dương Khai còn muốn trấn an Nguyệt Hà vài câu, phía trước truyền tới thanh âm dữ dằn của bà chủ, không dám thất lễ, ném lấy một ánh mắt xin lỗi tới Nguyệt Hà, vội vàng đuổi theo.
Sắc mặt Nguyệt Hà càng trắng hơn, cả người giống như chim
cút trong trời đông giá rét, run lẩy bẩy. . .
Lão Bạch ung dung thở dài một tiếng: "Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế, làm sai chuyện luôn luôn phải bỏ ra một chút đền bù."
Nguyệt Hà kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, thất thanh nói: "Ngươi. . . Ngươi không chết?"
Năm đó nàng tận mắt thấy Bạch Thất tấn thăng Khai Thiên, Âm Dương Ngũ Hành hỗn loạn, Tiểu Càn Khôn mới vừa thành hình thức ban đầu đã có dấu hiệu sụp đổ, dưới tình huống đó, gần như có thể nói là tấn thăng thất bại, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất.
Nàng vẫn luôn coi là Bạch Thất táng thân trong Tỏa Dương Địa kia.
Trước đây theo Dương Khai tới luôn một mực cúi đầu, nỗi lòng lộn xộn, căn bản không có phát giác được Bạch Thất, giờ nhìn thấy Bạch Thất mới giật nảy cả mình.
Bạch Thất nhàn nhạt nhìn nàng nói: "Ta mà chết, bây giờ ngươi chỉ sợ cũng là một người chết."
Bạch Thất mà chết, bà chủ thế tất sẽ không bỏ qua Nguyệt Hà, tất nhiên sẽ giết Nguyệt Hà báo thù cho Bạch Thất, chính là bởi vì lão Bạch trở về từ cõi chết, ba ̀chủ lần này mới không thống hạ sát thủ với Nguyệt Hà.
"Ngươi nên cảm tạ Dương Khai a!" Bạch Thất khẽ thở dài một tiếng. Nguyệt Hà không hiểu, không biết việc này lại liên quan gì Dương Khai.
Năm đó bà chủ lấy sức một mình, kiềm chế mấy vị trung phẩm Khai Thiên, dần dần chiến xa dần, Bạch Thất sắp bỏ mình đạo tiêu, hồn phi phách tán, là Dương Khai thời khắc mấu chốt cho hắn phục dụng Thiên Địa Nguyên Dịch, ổn định trong Tiểu Càn Khôn, kéo hắn lại từ cõi chết.
Thiên Địa Nguyên Dịch là Dương Khai lấy được trong Huyền Thiên Điện Tinh Giới, thứ này cực kỳ khó được, chính là thứ thiên địa mới sinh mới có thể đản sinh, bên trong tích chứa đủ loại ảo diệu của thiên địa sơ khai.
Võ giả mở một tiểu thiên địa trong cơ thể, Thiên Địa Nguyên Dịch có thể giúo võ giả cảm ngộ đủ loại thần kỳ của thiên địa sơ khai, tự nhiên có thể trợ lão Bạch tấn thăng ổn định!
Lúc trước Lão Bạch cũng
không biết đó là vật gì, về sau nói cùng bà chủ, bà chủ suy đoán có thể là Thiên Địa Nguyên Dịch!
Chẳng ai ngờ rằng trong tay Dương Khai lại có bảo bối như vậy!
Thiên Địa Nguyên Dịch là bảo vật thời điểm thiên địa sơ khai mới có thể đản sinh, nhưng điều kiện sinh ra cực kỳ hà khắc, trước kia dù cho là có, cũng sớm bị người vơ vét sạch sẽ, trừ phi trong Đại Càn Khôn này, lại có thế giới nào đó bỗng nhiên sinh ra mới có tỷ lệ xuất hiện. Nhưng một thế giới sinh ra khó khăn cỡ nào? Mấy chục vạn năm đều không nhất định có một, mặc dù có thế giới mới sinh ra, cũng không nhất định sẽ dựng dục ra Thiên Địa Nguyên Dịch.
Huyền Thiên Điện bởi vì bảo lưu hoàn cảnh thiên địa cực kỳ cổ lão mới có Thiên Địa Nguyên Dịch. Loại vật này Dương Khai không biết giá trị mức nào, nhưng bà chủ há có thể không biết? Có thể nói, chỉ cần có thứ này, võ giả tấn thăng Khai Thiên sẽ không có chút phong hiểm nào.
Tấn thăng Khai Thiên cũng không phải là trăm phần trăm thành công, coi như ngưng tụ Âm Dương Ngũ Hành, nhưng nếu nội tình không đủ, cũng có khả năng thất bại, mà một khi thất bại, hậu quả là không chịu nổi.
Thiên Địa Nguyên Dịch lại có thể hoàn mỹ giải quyết vấn đề này.
Bảo vật như thế, một khi hiện thế, chính là những động thiên phúc địa kia đều phải tranh đoạt, ai dám cam đoan mình tấn thăng Khai Thiên không có phong hiểm? Đệ tử Động thiên phúc địa bởi vì tấn thăng thất bại mà bỏ mình không phải ít.
"Hảo hảo nhận sai đi." Bạch Thất cũng không giải thích quá nhiều, việc quan hệ Thiên Địa Nguyên Dịch hắn cũng không dám tùy tiện nói lung tung, bây giờ việc này chỉ có hắn cùng bà chủ biết mà thôi, "Kỳ thật những năm này, bà chủ rất nhớ nhung ngươi."
Nguyệt Hà cả người chấn động, hai con ngươi u ám đột nhiên tách ra hào quang, trong đầu chỉ có hai chữ nhớ nhung đang không ngừng quanh quẩn.
Bất tri bất giác, đã lệ rơi đầy mặt.
Lại hồi thần, Bạch Thất đã không thấy bóng dáng, dụi mắt một cái, Nguyệt Hà vội vàng phi đi...
Thổ Linh Địa, trung tâm đại điện, bà chủ tuyệt không khách khí, trong này du du nhiên địa dạo qua một vòng.
Dương Khai dẫn nàng đi vào một tòa trong đại điện nói: "Bà chủ, về sau ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta phân một số người đến cho ngươi sai sử."
Bây giờ Hư Không Địa không ít người, từ đó tìm một chút nữ tử tạm thời sung làm một chút nhân vật tỳ nữ là không có vấn đề gì, dù sao Dương Khai cũng sẽ cho các nàng thù lao.
"Sao lại là căn này, ta thấy gian bên cạnh kia rất tốt, càng rộng rãi hơn." Bà chủ quay đầu nhìn chung quanh một chút, thuận miệng nói.
Dương Khai ngượng ngùng nói: "Gian bên cạnh có chút không tiện lắm."
Bà chủ nghiêng đầu, nghi ngờ dò xét hắn: "Có gì không tiện, có phải là kim ốc tàng kiều của ngươi rồi hay không?"
Dương Khai im lặng nói: "Làm gì có việc đó, bên cạnh tòa kia xác thực có chủ rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất