Thất Xảo Địa, trên tòa linh sơn nào đó, Dương Khai tìm chô ̃tô ́t, đưa thi thể Hứa Hoảng từ trong Tiểu Huyền Giới ra, sau đó an trí trong phần mộ đã đào xong.
Lúc trước sau khi Hứa Hoảng chết, Dương Khai thu thi thể hắnvào Tiểu Huyền Giới, bây giờ Thất Xảo Địa rơi vào tay hắn, an trí thi thể Hứa Hoảng nơi đây cũng coi là để hắn lá rụng về cội.
Dù sao Thất Xảo Địa này vốn là của Hứa Hoảng.
Với Hứa Hoảng cũng không giao tình gì nhiều, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, nhưng Dương Khai xác thực từ trên tay hắn được nhiều chỗ tốt, Lục Hợp Như Ý Đại chính là đồ của Hứa Hoảng, mà lại nếu không có hắn trước khi chết tặng đại trận ngọc giác, lần này cũng không thể nhẹ nhõm đoạt lại Thất Xảo Địa.
Dương Khai làm vậy cũng có thể nói là có ơn tất báo.
Đang chuẩn bị lấp lại phần mộ, bỗng nhiên một cỗ ba động thần hồn yếu ớt từ trong thi thể kia truyền ra.
Nguyệt Hà lập tức nghiêm mặt, hoành thân ngăn trước Dương Khai.
Hai người nhìn cẩn trọng, một thân ảnh hư vô mờ mịt từ trong thi thể kia bay ra, giống như gió thổi tức tán, thân ảnh kia đương nhiên là Hứa Hoảng.
"Tàn hồn!" Nguyệt Hà cau mày, nàng liếc mắt đã nhìn ra, từ trong thi thể này bay ra chính là một tàn hồn, cũng không có sát thương cùng uy hiếp gì, tùy tiện thủ đoạn nào đều có thể diệt sát tàn hồn này.
Chỉ là nàng không rõ ràng cho lắm, trong thi thể này làm sao còn lưu một đạo tàn hồn.
Dương Khai cũng nghĩ không thông, thi thể Hứa Hoảng được hắn mai táng trong Tiểu Huyền Giới rất nhiều năm, luôn không có dị thường gì, hôm nay lại có động tĩnh.
Nghĩ lại, đây có lẽ là cấm chế Hứa Hoảng khi còn sống bày.
Chỉ khi nào hắn thi thể trở về Thất Xảo Địa, cấm chế này mới có thể bị phát động, xuất hiện tàn hồn này.
Tàn hồn này làm được cái gì? Dương Khai tâm tư bách chuyển, lẳng lặng nhìn hắn.
Tàn hồn Hứa Hoảng phiêu phù giữa không trung, quay đầu nhìn bốn phía: "Trở về rồi a!"
Thở dài một tiếng, không hết cô đơn cùng chua xót.
Sau khi nói xong, vẫy tay, đại trận ngọc giác bị Nguyệt Hà giấu trong tay áo chợt bay ra ngoài, rơi vào trong tay tàn hồn kia, ngay sau đó, tàn hồn Hứa Hoảng lại ném trả lại.
Nguyệt Hà tiếp nhận, thần niệm quét qua, biểu lộ cổ quái nói: "Trong ngọc giác này có một tầng chướng ngại vừa bị tiêu trừ."
"Hẳn là thủ đoạn khi hắn còn sống." Dương Khai trả lời, đại trận ngọc giác vốn là của Hứa Hoảng, trước khi chết đưa tặng cho Dương Khai, lúc ấy Dương Khai hoài nghi Hứa Hoảng không có hảo tâm gì, bây giờ xem ra quả là thế.
Nếu hắn không mang thi thể về Thất Xảo Địa, có lẽ tầng chướng ngại cuối cùng trên đại trận ngọc giác này cũng không thể tiêu trừ, mặc dù nắm giữ đại trận ngọc giác này cũng không thể triệt để luyện hóa phòng hộ đại trận Thất Xảo Địa.
"Thời gian của ta không còn nhiều, đi theo ta!" Hứa Hoảng lại nói một tiếng, sau đó cấp tốc lướt tới phía trước.
Dương Khai cùng Nguyệt Hà liếc nhau, vội vàng đuổi theo, hai người cũng không hỏi cái gì, bởi vì tàn hồn này là chấp niệm Hứa Hoảng khi còn sống lưu lại, bản thân cũng không có bao nhiêu năng lực suy tư, chỉ là y theo một chút suy nghĩ Hứa Hoảng trước khi chết lưu lại
mà làm việc, mặc dù hỏi hắn cũng chưa chắc hỏi ra trò gì. Lát sau, đi đến trước một tòa đại điện.
Đại điện này ở trong Thổ Linh Địa, là trung tâm đại điện Thất Xảo Địa.
Toàn bộ Thất Xảo Địa có bảy đại Linh Châu, bảy đại Linh Châu bài bố là có quy tắc, Thổ Linh châu nằm ở vùng đất trung ương, chiếm diện tích rộng lớn nhất, Kim Mộc Thủy Hỏa phân ra tứ phương, diện tích đều nhỏ hơn rất nhiều, m Dương linh địa thì ở vào hai đầu Thổ Linh Địa.
Nếu như từ trên trời cao quan sát xuống, Thất Xảo Địa nhìn tựa như là một con rùa đen vắt ngang ở trong hư không! Mai rùa chính là Thổ Linh Địa, chi trước là Kim Mộc linh địa, chi sau là Thủy Hỏa linh địa, đầu là Dương Linh Địa, phần đuôi là m Linh Địa.
Tàn hồn Hứa Hoảng mang Dương Khai cùng Nguyệt Hà đến nơi này, chính là trung tâm đại điện Thổ Linh Địa. Đây cũng là chỗ Thất Xảo Thiên Quân ở.
Tàn hồn vọt vào trong đại điện, rẽ trái lách phải một hồi, rất nhanh dừng lại trước một vách tường.
"Những thứ kia đều là của ngươi." Tàn hồn nói, lại đâm vào vách tường kia, oanh một tiếng, bạo thành điểm điểm huỳnh quang.
Huỳnh quang bao trùm trên tường, rất nhanh hóa thành một cánh cửa.
"Ám khố!" Nguyệt Hà phấn chấn nói.
Dương Khai cũng nhíu mày lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất