Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Nương theo tử quang kia lấp lóe, một cỗ lực lượng vô danh chợt tuôn ra, sau đó khuếch tán ra bốn phía.    

 

Chỉ một chớp mắt sau, Dương Khai biến sắc, bởi vì dưới tác dụng của luồng lực lượng này, hắn nhìn thấy từng tia khí tức màu vàng    

 

dũng mãnh xông ra khỏi thân kiếm của mình, rồi nhào vào trong cơ thể của thống soái địch quân.    

 

Không những hắn như thế, mà cả Lãng Thanh Sơn cũng như thế.    

 

Hai người liếc nhau, cả hai đều thấy được sự kinh hãi trong mắt của nhau.    

 

Thanh Hoàng Kim Kiếm còn sót lại cuối cùng trong trận địa địch, lại có thể cưỡng ép hấp thu lực lượng của những trường kiếm khác!    

 

Phát giác được điểm này, bất kể là Dương Khai hay là Lãng Thanh Sơn thì cũng đều ngay lập tức phong tỏa khí tức của bản thân, cật lực ngăn của lực lượng của bản thân trôi đi. Bọn hắn đều đã đạt đến cảnh giới Hoàng Kim Kiếm đỉnh phong, thân kiếm kiên ổn, vẫn có    

 

thể chống lại tử quang kia được một lúc.    

 

Nhưng những trường kiếm khác trong chiến trường thì lại không có bản lãnh này.    

 

  m thanh răng rắc răng rắc nối liền không dứt vang lên, từng thanh từng thanh trường kiếm phá toái một cách khó hiểu, từ trong những thanh trường kiếm phá toái kia, phóng thích ra từng đạo sắc thái không đồng nhất quang mang, từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao về phía thống soái địch quân.    

 

Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn thanh kiếm bất kể địch ta bị phá toái. Lôi đình màu tím tái hiện!    

 

Nó giống như một đầu Lôi Long nhào về phía Dương Khai cùng Lãng Thanh Sơn, hai người nào dám ngăn cản, đều nhao nhao tránh ra hai bên trái phải, đầu Lôi Long kia không để ý tới Dương Khai, chỉ một mực truy sát Lãng Thanh Sơn, bộ dạng giống như muốn chém chết hắn thì mới có thể hả giận được.    

 

Dương Khai mắt thấy cảnh này, lại một lần nữa giết trở về, kiếm khí tung hoành thiên địa, điên cuồng công kích thanh Hoàng Kim Kiếm kia. Về phần sinh tử của Lãng Thanh Sơn, hắn bây giờ căn bản là không có thời gian để ý tới, uy năng của đạo lôi đình màu tím kia quá mức khủng bố, dù là ai đụng tới thì cũng đều sẽ mất mạng tại  

 

chỗ, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện rằng Lãng Thanh Sơn đủ thông minh, có thể thoát khỏi sự truy kích của đạo lôi đình kia.    

 

Sau một phen dây dưa ác đấu, Dương Khai tạm thời đánh ngang tay với thanh Hoàng Kim Kiếm kia, người này không thể làm gì được người kia. Cả hai bên đều đạt đến cấp độ đỉnh phong, Dương Khai trước đó mặc dù bị đạo lôi đình màu tím thứ nhất kia sượt qua, tổn thương thân kiếm, nhưng luận kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm của hắn tuyệt đối không phải là thứ mà thanh Hoàng Kim Kiếm này có thể so sánh, đây cũng là nguyên nhân giúp hắn có thể kịch chiến với đối phương lâu như vậy mà không rơi xuống thế hạ phong.    

 

Tới gần mười lăm phút sau, Lãng Thanh Sơn mới đầu đầy bụi đất bay về, Dương Khai tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn hắn một chút, phát hiện thân kiếm của hắn cũng có chỗ tổn thương, hẳn là không cẩn thận bị lôi đình màu tím kia quẹt qua, bất quá cũng không có nguy hiểm về tính mạng.    

 

Hắn cũng không lập tức đi viện trợ Dương Khai, mà chỉ huy 70 vạn đại quân dưới trướng cấp tốc triệt thoái về phía sau, để bọn chúng rời đi xa xa khỏi chỗ chiến trường này.    

 

Dương Khai thấy thế, trong lòng thở dài một hơi, thầm nói một tiếng thông minh, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ lệnh cho đại quân phe mình rút lui trước.  

 

Bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của thanh Hoàng Kim Kiếm kia quá mức quỷ dị, chẳng những có thể hấp thu năng lượng của trường kiếm do người ngoài chém chết, mà còn có thể cưỡng ép hấp thu những thanh kiếm xung quanh. 70 vạn đại quân phe mình lưu lại nơi này thì cũng chỉ là vật tư cung cấp lực lượng cho đối phương thi triển lôi đình màu tím kia mà thôi.    

 

Rất nhanh, 70 vạn đại quân kia đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Một hồi sau, Lãng Thanh Sơn trở về, thân kiếm tổn hại đã khôi phục hoàn toàn, quang trạch trên thân kiếm cũng sáng tỏ loá mắt, hiển nhiên là đã thừa cơ tu bổ xong thương thế của mình.    

 

Một lần nữa gia nhập chiến trường, hai người liếc nhau, không cần thương nghị, liền minh bạch được ý niệm trong lòng của người đối diện.    

 

Mài chết nó!    

 

Thực lực của bản thân thanh Hoàng Kim Kiếm này không đủ gây sợ, hai người bọn họ liên thủ, nó căn bản là đánh không lại.    

 

Điểm duy nhất làm cho người ta kiêng kỵ chính là bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của nó, nó có thể lợi dụng bảo thạch màu tím này để chém ra một kích khủng bố, bất quá đối phương muốn thi    

 

triển ra lôi đình màu tím kia thì cũng không phải là không có đại giới.  

 

Kích thứ nhất nó hấp thu lực lượng của mấy vạn Bạch Ngân Kiếm, kích thứ hai nó hấp thu lực lượng của năm thanh Hoàng Kim Kiếm, kích thứ ba, cũng chính là vừa rồi, nó hấp thu lực lượng của mấy vạn thanh kiếm, khiến cho mấy vạn thanh kiếm phá toái tại chỗ.    

 

Bây giờ 70 vạn đại quân dưới trướng Dương Khai đã rút ra khỏi chiến trường, chỉ còn lại 15 vạn đại quân của đối phương lưu lại nơi đây, tính toán đâu ra đấy, nó còn có thể thi triển ra năm đạo lôi đình màu tím!    

 

Chỉ cần có thể tránh thoát năm lần tập kích này, vậy thì bọn họ sẽ có thể đặt vững thắng cục.    

 

Mà thay vì bị động chờ đợi, còn không bằng chủ động xuất kích. Nháy mắt ra dấu cho Lãng Thanh Sơn một cái, để hắn một thân một mình kiềm chế đối thủ, sau đó thân hình Dương Khai thoắt một cái, lập tức giết vào trong vòng vậy địch.    

 

Trận địa địch đại loạn, mười mấy vạn đại quân trông có vẻ không ít, nhưng lại không có một thanh kiếm nào có thể đánh nhau ngang tay với Dương Khai.    

 

Dương Khai chém ra hoàng kim kiếm khí, mỗi một đạo kiếm khí đều có thể thu hoạch vô số trường kiếm, phá tan chúng nó thành mảnh nhỏ.    

eyJpdiI6Imw5bXBDaWhYSkUyMzFLQ05qNGlpbUE9PSIsInZhbHVlIjoiMUZDVzRUMk56Q3hZbHFMR2t4KyszZ1g4cTkxSzNLZXo0MjFGNjNOQlU2REErSk9BaGJ0YklJTXprWEtxTUxEVSIsIm1hYyI6ImExZjgwOGZhNGJhZmFlNzA4NzQ1ZjBjMWZlODc3OTI1ZGZhODZmNWFhMDA2ODIxNzlkMzE0MWYzMTkxYjY2ZTQifQ==
eyJpdiI6InBvK24weUk0YUxMMHZNUCt1aFFHZkE9PSIsInZhbHVlIjoiOGZrXC9MeDhjMFN3OWF4ZE53UHJ1V3ZRS3Bpc1F0eVc0eGVMeUFQMWZYbjNFT0VhbjFMelBrU0RRaXZUaEVFd1FaZWF1T1M4SjRTMHZacnpkb1RKWWFUMFFCXC95cWc2eThKcW43SnFpTjlJVFM0OVh6SlBXazdOQzhKZktmQ1FYTFVpV3ArN0hHK24yd0h6MXRVYzNjK2tmZ09Qc0h1SGpPeXNtV1ZINkFhMm9icmo1SVwvcURXY01POXErU1NVV0lQclFxc01oYkdzV2FJY2tGZWV1N2o4V0pnQVBNYWtZSFJNenZuMlY1R1ZJdz0iLCJtYWMiOiIyOGFhMmQ1NTgxZTE5ZTU3ZjYzOWQ5NzBmOWRkMmJhYzM5NWQ4Njc0MGI2Nzk3ZDIyYjlmMTE3NjU1MTg2YjBiIn0=

chém vỡ, nhưng năng lượng tiêu tán khỏi cơ thể bọn chúng lại không tràn vào trong cơ thể Dương Khai, mà trái lại còn bị bảo thạch màu tím kia hấp thu.   

Ads
';
Advertisement