Chắp tay đưa ra tài liệu trị giá mấy trăm vạn Khai Thiên Đan, thành ý của Xích Tinh đã rất rõ ràng.
Nếu như đổi lại là lúc trước, một bút tài phú như vậy đối với Dương Khai mà nói có khả năng là cũng không tệ. Nhưng sau một chuyến đi đến Nguyên Từ Sơn, Dương Khai lợi nhuận đầy bồn đầy bát, thu hoạch được hơn bảy mươi khối Nguyên Từ Thần Thạch Ngũ phẩm, Lục phẩm cũng có hơn hai mươi khối, ba phần tài liệu Ngũ phẩm này chưa hẳn có thể lọt vào pháp nhãn của hắn.
Sau một trận chiến kinh thiên kia, Tinh thị thật lâu không thể lắng xuống. Mấy ngày này, chuyện mà mọi người đàm luận đều là đủ loại tràng cảnh trong trận chiến trước đó, ngoài ra còn có biểu hiện không thể tưởng tượng nổi của Dương Khai.
Rất nhiều người đều đang đợi xem kịch vui, Dương Khai trước đó vì đuổi tận giết tuyệt kẻ địch, đã trực tiếp dẫn theo Lư Tuyết đi tới tổng đàn tới Kiếm Các, cũng không biết khi hắn trở về từ Kiếm Các bên kia sẽ xử lý Xích Tinh như thế nào nữa.
Vô số đệ tử của Xích Tinh cảm thấy khủng hoảng, lo lắng mình sẽ bị liên lụy. Mấy ngày này, nhân số của Xích Tinh giảm xuống trên phạm vi lớn, Xích Tinh vốn chiếm cứ một chỗ cứ điểm này, phát triển phồn vinh, ai ngờ hiện tại thoáng cái thiếu đi gần hai ba thành nhân số, đều là do có những người đã lén lút bỏ trốn khỏi nơi đây.
Đám người Trần Thiên Phì vô cùng tức giận, không thể không mở ra thủ hộ đại trận, bất kỳ kẻ nào muốn ly khai thì cũng đều phải xác
minh thân phận thì mới được cho đi, từ đó mới có thể ngăn chặn được phong trào bỏ trốn.
Tinh thị rung chuyển, Dương Khai mang theo Lư Tuyết một đường tiến về phía trước. Dưới sự chỉ dẫn của Lư Tuyết, bọn họ đã liên tục bay hơn một ngày mới trông thấy được một dãy núi chập chùng không ngớt.
Sơn mạch kia vô cùng nguy nga, bảo tồn được vẻ cổ lão, một cỗ khí tức Tuyên Cổ ập tới trước mặt Dương Khai, làm cho hắn giống như xuyên thẳng qua không thời gian, trở về một niên đại cổ xưa nào đó.
"Cả Tinh thị bị cắn nuốt vào trong Thái Khư cảnh, phân liệt thành rất nhiều khối, bên kia vừa vặn có một khối tàn phiến, Kiếm Các dùng chỗ đó làm căn cơ đóng quân đến nay." Lư Tuyết vừa ho nhẹ, vừa mở miệng nói.
Một ngày này, nàng cũng không khôi phục được bao nhiêu. Mặc dù nàng đã phục dụng rất nhiều linh đan diệu dược, nhưng cũng chỉ là trì hoãn thương thế, muốn triệt để khôi phục, ít nhất cũng phải cần một năm nửa năm.
"Ừm." Dương Khai nói một tiếng, sau đó trực tiếp bỏ qua nàng, thân hình hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía bên kia.
Lư Tuyết vốn không nghĩ rằng Dương Khai sẽ bỏ rơi nàng như vậy,
nhất thời không kịp phản ứng, cả người cấp tốc rơi xuống đất, làm cho nàng phải vội vàng thúc dục lực lượng để ổn định thân hình. Lục phủ ngũ tạng kịch liệt nhộn nhạo đau đớn một hồi, Lư Tuyết lảo đảo rơi xuống đất, nhìn theo thân ảnh rời đi kia, trong lòng dâng lên một trận hoảng sợ.
Hắn thật sự tha cho ta a! Lư Tuyết vẫn còn có chút không dám tin, mặc dù Dương Khai trước đó đã nói rằng, dẫn hắn đi đến tổng đàn Kiếm Các thì hắn sẽ tha cho nàng không chết, nhưng Lư Tuyết sao có thể tin là thật, chỉ cho là hắn đang lừa gạt mình.
Chẳng qua lúc đó mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng không thể không đáp ứng. Tư vị bị Kim Ô Chân Hỏa chậm rãi thiêu cháy tới chết thật sự quá kinh khủng, còn không bằng được chết một cách thật là thống khoái.
Hiện tại xem ra, Dương Khai cũng không lừa gạt nàng, mà là người nói lời giữ lời.
Nàng bị Kim Ô Chân Hỏa ăn mòn thiêu cháy, tình huống trong cơ thể rối tinh rối mù, một thành lực lượng trong lúc bình thường cũng không phát huy ra được, Dương Khai vứt bỏ nàng ở chỗ này, nào có đường sống gì, tùy tiện đụng phải hung thú gì đó thì nàng sẽ phải chết.
Kiên cường chống đỡ tinh thần, Lư Tuyết lảo đảo đi về phía trước.
Bên trong Tinh thị của Kiếm Các, Dương Khai từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đáp xuống đất, làm cho mặt đất bị lún xuống một cái hố thật to.
Hắn hùng hổ mà đến, chính là vì trảm thảo trừ căn. Hắn đã kết thù với Kiếm Các, vậy thì không cần phải khách khí gì hết a.
Vốn tưởng rằng sẽ lại là một hồi đại chiến gian khổ, nên Dương Khai đã điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất trong một ngày này, nhưng khi hắn còn chưa tới nơi thì liền cảm thấy có điểm không đúng.
Trong phạm vi thần niệm của hắn, vậy mà không có nửa điểm sinh cơ nào. Tinh thị to như vậy, nhưng lại không thấy bất kỳ người sống nào.
Không chỉ có thế, trong không khí còn tràn ngập một mùi máu tanh nồng đậm, cỗ khí tức này vô cùng quen thuộc, rất giống với tình cảnh lúc trước sau khi hắn đại chiến một hồi ở bên ngoài Tinh thị của Xích Tinh.
Giờ phút này khi quay đầu nhìn qua, đồng tử của Dương Khai không khỏi co rụt lại.
Kiến trúc trong Tinh thị của Kiếm Các sụp đổ hầu như không còn, mặt đất tràn đầy vết máu đỏ thẫm cùng với thịt nát chi gãy, hơn nữa
miệng vết thương của những cánh tay cẳng chân cụt kia đều rất kỳ quái. Dương Khai đưa tay nhiếp lên một cái chân gãy, chau mày suy nghĩ.
Vào thời khắc này, toàn bộ Tinh thị hoàn toàn trống rỗng, phi điểu xẹt qua trên bầu trời, đại địa rên rỉ không thôi.
Chắp hai tay sau lưng vừa đi vừa điều tra, Dương Khai rất nhanh thấy được vô số cỗ thi thể tàn phá không được đầy đủ, điểm cổ quái ở đây chính là, Không Gian giới chỉ của những người này lại không bị lấy đi, mà vẫn bảo lưu ngay tại chỗ.
Tùy tiện cầm lên một chiếc Không Gian giới chỉ, đồ vật bên trong cũng không có dấu vết bị động qua.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất