Triệu Tinh Thần bi thương la lên một tiếng tỉnh lại Mạnh Hoành còn đang trong thất thần, nhìn qua, thấy Triệu Tinh Thần vô cùng đáng thương, vẻ mặt cầu khẩn nhìn mình, không khỏi nhớ tới ngày hôm trước người này không coi ra gì, diễu võ giương oai với mình, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần. Trong lòng biết đây là Dương Khai đang cho mình cơ hội báo thù, không khỏi cảm kích nhìn hắn một cái.
Nhưng khiến Triệu Tinh Thần cúi đầu lại không phải bằng vào lực lượng của mình, mà nữ nhân mình yêu ôm ấp yêu thương với người ta cũng đã thành sự thực, Mạnh Hoành nào còn có tâm tư gì dây dưa với hắn nữa, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt.
Triệu Tinh Thần sợ hãi nói: "Mạnh huynh, nể tình ta trước đó nhiều lần giúp đỡ, còn xin Mạnh huynh tha thứ cho ta, Triệu mỗ biết sai rồi, không bao giờ dám nữa."
Mạnh Hoành vẫn không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn qua hắn, như
nhìn một tên hề biểu diễn.
Hai đệ tử Đại Nguyệt châu kia ngược lại là lòng đầy căm phẫn, một người trong đó tiến lên một bước nổi giận mắng: "Cái thứ không biết xấu hổ, uổng đại sư huynh chúng ta xưng huynh gọi đệ với ngươi, ngươi lại ám chiêu sau lưng, thông đồng nữ nhân kia, bây giờ còn có mặt mũi xin tha?"
Quay đầu khẽ quát: "Đại sư huynh, để ta giết hắn!"
Triệu Tinh Thần quá sợ hãi, trước khi đến Trần Thiên Phì đã nói với hắn, lần này là sống hay chết phải xem tạo hóa bản thân hắn, Lục đương gia mới tới kia hắn căn bản không thể trêu vào, trước đó trong đại điện lấy sức một mình tru sát Độc Nương Tử cùng Cam Hoành, nếu chọc tới hắn, Trần Thiên Phì cũng tự thấy bản thân khó đảm bảo.
Nếu không phải như vậy, Triệu Tinh Thần sao sẽ theo Trần Thiên Phì đến nhà bồi tội xin lỗi? Lúc này nếu đối phương động sát tâm, tỷ phu nhà mình chưa hẳn trông cậy vào được.
Biết sinh tử của bản thân tất cả chỉ trong một ý niệm của Mạnh Hoành, Triệu Tinh Thần cũng không lo được mặt mũi gì, vội vàng nói: "Mạnh huynh, đây là hiểu lầm a, ta cùng Trần Nguyệt cô nương là trong sạch, cái gì cũng chưa từng xảy ra, không tin ngươi thử hỏi
nàng."
Quay đầu nhìn về Trần Nguyệt, Trần Nguyệt chỉ cúi đầu, người hơi run rẩy.
Triệu Tinh Thần vội la lên: "Mạnh huynh, hôm nay ta mang Trần Nguyệt cô nương đến, trả nàng lại cho ngươi, chúng ta coi như chẳng có chuyện gì phát sinh, vẫn như trước kia được hong?"
"Im ngay!" Một mực không tỏ thái độ gì, Mạnh Hoành chợt quát một tiếng, ánh mắt phun lửa nhìn Triệu Tinh Thần, cắn răng nói: "Triệu Tinh Thần, ngươi xem Trần cô nương là cái gì, nàng là một người, không phải hàng hóa có thể tùy ý chuyển giao, ngươi làm như vậy, có xứng tấm chân tình của nàng không?"
Triệu Tinh Thần há to miệng, cũng không biết nên nói như thế nào, nghĩ thầm Trần Nguyệt này chỉ là trèo mạnh phụ thế, nào có thực tình gì có thể nói? Có thể thấy được bây giờ Mạnh Hoành còn chút gì với Trần Nguyệt, mà nếu nói lời này ra chỉ sợ lập tức phải chết ở chỗ này.
Mạnh Hoành lại bỗng nhiên khoát tay nói: "Ngươi đi đi, về sau ta không muốn gặp lại ngươi."
Hắn cuối cùng cũng không đuổi tận giết tuyệt, một thì Triệu Tinh Thần cúi đầu cầu xin tha thứ không phải do bản sự của chính hắn, là
dựa vào uy phong của Dương Khai, hai là Dương Khai vừa mới trở thành Lục đương gia Xích Tinh, nếu thật sự giết Triệu Tinh Thần, tất nhiên sẽ mang đến cho hắn một chút phiền toái. Tối thiểu nhất cũng sẽ bởi vậy mà trở mặt với Trần Thiên Phì, chớ nhìn tên mập này nói thật dễ nghe, nhưng nếu thật sự giết đi Triệu Tinh Thần trước mặt hắn, hắn tất nhiên sẽ không dễ chịu như vậy.
Triệu Tinh Thần nghe vậy đại hỉ, cười mừng nói: "Đa tạ Mạnh huynh, đa tạ Mạnh huynh!" Lại quay đầu qua Dương Khai: "Đa tạ Lục đương gia."
"Còn không mau cút đi!" Trần Thiên Phì một cước đạp hắn.
Triệu Tinh Thần cũng không lo được đứng người lên, lộn nhào chạy ra ngoài, sống sót sau tai nạn, tâm tình thật tốt.
Hắn đi rồi, giờ cũng chỉ còn lại Trần Nguyệt lẻ loi trơ trọi đứng ở đó, đặc biệt dễ thấy, khuôn mặt vốn kiều tiếu giờ phút này đã hoàn toàn trắng bệch, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run run, cũng không biết là đang sợ hay là vô cùng xấu hổ.
Mạnh Hoành nhìn nàng một chút, thở dài một tiếng, cũng không nhiều lời, chỉ quay qua Dương Khai chắp tay một cái, quay người rời đi.
Trần Thiên Phì thấy thế, hắc hắc cười khẽ một tiếng, ôm quyền nói:
"Lục đương gia Thất đương gia, Trần mỗ còn có việc, cáo từ trước, ta lưu lại một ít nhân thủ để hai vị sai sử, nếu có yêu cầu gì thì nói với bọn hắn."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất