Hai tỷ muội này trốn tránh, len lỏi ở Thương Vân Tà Địa suốt mấy ngày qua, hầu như không nghỉ ngơi lấy một lần, lại bị bọn Tiêu Dao Tông truy bắt, đại chiến liên tiếp. Nếu không phải nhờ tốc độ hồi phục chân nguyên nhanh chóng của Đồng Khí Liên Chi Thần Công, thì e là họ đã bị bắt từ lâu rồi.
Sau khi tiến vào Hung Sát Tà Động, cả hai còn phải ứng phó với tà linh, đã mệt lại càng mệt hơn, chân nguyên toàn thân không còn lại bao nhiêu nữa.
- Đợi các ngươi khôi phục chân nguyên hoàn toàn, tối thiểu cũng phải nửa ngày đấy. Dương Khai cười gượng.
- Dù gì thì không ở trong trạng thái tốt nhất, ta sẽ không qua đó. Hồ Kiều Nhi bĩu đôi môi đào, sắc đỏ thắm trông thật mê người.
- Ta có cách.
Dương Khai chợt cười ám muội, trực tiếp lấy một giọt Vạn Dược Linh Dịch từ không gian Hắc Thư, hắn chìa ngón tay về phía Hồ Kiều Nhi:
- Há miệng ra!
Hồ Kiều Nhi há miệng ra theo phản xạ có điều kiện.
Từ phản ứng thiếu thận trọng này, có thể thấy thật ra nàng không đề phòng mấy với Dương Khai.
Ngón tay luồn vào trong, Hồ Kiều Nhi bỗng sững sờ, lúc này mới chợt bừng tỉnh, trừng đôi mắt hạnh, mặt thoáng ửng đỏ và hiện rõ nộ khí, đang định mở miệng quát mắng thì Dương Khai vội vàng bảo:
- Hút thứ đó vào đi.
Hồ Kiều Nhi chau mày, ngay sau đó liền cảm thấy có một hương vị ngọt ngào tan chảy nơi đầu lưỡi, cùng lúc khi vị ngọt này lan dần ra, một năng lượng ấm áp thấm vào trong bụng, tỏa ra tứ chi bách cốt, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, chân nguyên toàn thân đang chuẩn bị cạn khô bỗng nhiên tăng lên nhanh chóng.
Không kìm nổi biến sắc, Hồ Kiều Nhi nghi ngờ liếc nhìn Dương Khai, phát hiện trên gương mặt hắn, không hề có chút vẻ dâm ô nào, mà nghiêm nghị đến mức không thể nghiêm nghị hơn.
Thực tủy tri vị, Hồ Kiều Nhi nghĩ bụng thứ mà Dương Khai cho mình uống chắc chắn là bảo bối nào đó rất phi phàm, không đành lòng lãng phí, cứ cố dằn tâm trạng khó xử, uốn lưỡi mà mút dần trên đầu ngón tay Dương Khai.
Được vài lần, đôi mắt nàng chợt tràn ngập sự ngượng ngùng, cả mặt ửng đỏ.
Dương Khai cười khẽ một tiếng, chậm rãi rút tay về, kéo theo một sợi nước trong suốt.
- Um...
Hồ Kiều Nhi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong, yết hầu gằn lên tiếng rên rỉ ngượng ngùng không che giấu được.
Dương Khai cũng rất lúng túng, hoàn toàn không ngờ được nàng lại phản ứng dữ dội đến vậy, ngón tay cứ như vẫn còn vấn vít xúc cảm từ cái lưỡi mềm mỏng của Hồ Kiều Nhi, khiến cảm xúc chợt dâng trào trong lòng hắn.
Lau ngón tay lên người, hắn lại rút ra một giọt Vạn Dược Linh Dịch, chìa qua cho Hồ Mị Nhi:
- Đến phiên người.
Hồ Mị Nhi quay đầu ngượng ngùng, giọng nói bé như muỗi kêu:
- Ta... thôi ta... không cần nữa...
Nữ tử này...
Đến lúc nào rồi mà còn làm chuyện như thế này!
- Mị Nhi, thứ hắn cho chúng ta uống dùng để bổ sung chân nguyên, không phải như muội nghĩ đâu.
Hồ Kiều Nhi khoanh chân ngồi xuống, hai tỷ muội tâm ý tương đồng, nàng làm sao không biết muội muội đang nghĩ gì, bèn vội vàng lên tiếng giải thích.
- Đó là hảo phẩm, mau dùng đi.
Hồ Kiều Nhi lại dặn thêm một câu.
Lúc này Hồ Mị Nhi mới liếc nhìn Dương Khai, khẽ đáp lại một tiếng dạ, rồi há miệng ngậm ngón tay đó vào. So với tỷ tỷ, nàng còn ngượng ngùng hơn hẳn, hoàn toàn không còn vẻ khiêu khích càn rỡ như ngày nào nữa.
- Các ngươi luyện hóa trước đi, ta sẽ hộ pháp.
Dương Khai khẽ đằng hắng, đứng sừng sững trước mặt hai người.
- Ừ.
Kiều mị song hoa khẽ gật đầu, vội vàng vận Đồng Khí Liên Chi Thần Công.
Tại thạch đài gần đó, Thẩm Dịch và bọn Đào Dương một mặt đề phòng tà linh, một mặt khác mỏi mắt trông về phía bên này.
- Dương huynh đã đi lâu đến vậy rồi, sao vẫn chưa quay lại?
Thẩm Dịch hồ nghi, khẽ nhíu mày.
Đào Dương cười ha hả:
- Trông Dương huynh và bọn họ hàn huyên vui vẻ lắm, hai vị cô nương đó hình như không cảnh giác gì với huynh ấy cả, đến gần như thế rồi còn gì.
Đứng ở đây nhìn sang, tuy không thấy được mặt mũi, nhưng cũng có thể thấp thoáng trông ra nhân ảnh mờ ảo.
Khoảng cách giữa Dương Khai và kiều mị song hoa còn chưa đầy ba thước, nếu cảnh giác thì đâu có lý nào lại để kẻ khác đứng ngay trước mặt mình?
- Lợi hại thật, xem ra Dương Khai rất biết cách đối phó với nữ nhân.
Thẩm Dịch tán thưởng.
- Hi!
Lãnh San khẽ hừ một tiếng.
Ngày trước, lúc còn ở kỳ địa, nàng và Tử Mạch đã từng đếm trải trái đắng mà Dương Khai giành cho họ, nên cũng biết con người này thật sự có độc chiêu đối phó nữ nhân.
Nàng và Tử Mạch vốn đã mưu tính tường tận, nhằm khiến Dương Khai muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, thế nhưng đến phút cuối thì ngược lại, không chỉ riêng nàng đã giải hết lòng căm hận với Dương Khai, mà Tử Mạch cũng vậy, còn mang lòng cảm kích hắn.
Nếu không có chút thủ đoạn, thì sao có thể làm được đến mức ấy?
- Đến rồi!
Thẩm Dịch bỗng kêu lên, mọi người ngoảnh lại nhìn, quả nhiên thấy Dương Khai đang sóng vai cùng hai cô nương nọ bay đến.
- Lợi hại!
Lời khâm phục thoáng qua trong ý nghĩ của Đào Dương.
Chỉ trong một chốc, đã khiến hai cô nương này cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Đào Dương tự vấn bản thân chắc không có được bản lĩnh này, đến việc xua tan lòng cảnh giá và địch ý của người ta e là cũng không làm được.
Trên đài cao cách đó không xa, đồng tử của Dư Khánh co lại, mắt nhìn đăm đăm vào kiều mị song hoa, không chớp lấy một lần, trong ánh mắt ấy lóe lên tia nhìn dâm tà, khóe miệng y nở một nụ cười u lãnh như đao kiếm.
Ba người mới bay được nửa đường, thì bên dưới chợt xảy ra biến cố.
Trong cuộc đại chiến của vô số tà linh, những sát khí đen ngòm chợt bốc lên cuồn cuộn, cũng không rõ bọn tà linh này đã làm gì, từng luồng tà khí dài như con giao long phóng lên, phong tỏa bát phương tứ diện, khiến Dương Khai và hai tỷ muội họ muốn tránh cũng không được.
- Coi chừng!
Thẩm Dịch la lên nhắc nhở.
Lời nói còn chưa dứt, thì bên đó chợt tỏa ra ánh hào quang, cả người Dương Khai chói sáng như vầng liệt nhật, Chân Dương Nguyên Khí tản mác khỏi cơ thể.
Chân Dương Nguyên Khí tinh thuần trực tiếp hình thành một quầng sáng hình bầu dục, bao trùm phạm vi một trượng xung quanh Dương Khai.
Hơi ấm truyền ra, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi đều thả lỏng cả người, cảm giác âm hàn đã bị xua tan khỏi cơ thể, chiêu thức đang chuẩn bị tung ra để đối kháng cũng được thu hồi lại.
Xoẹt xoẹt...
Thứ khi tức tà sát nọ tấn công lên quầng sáng, lập tức, âm thanh chói tai vang lên giòn tan như rắc muối vào chảo dầu, vang vọng không ngừng, nhưng lại không thể chọc thủng được quầng sáng, tất cả đều bị ngăn cách bên ngoài.
- Thật... ngon lành!
Gã mồm rách Trình Anh lại không ngậm được lời hạ tiện, hai mắt trợn tròn, ngơ ngác trông về phía trước.
- Nguyên khí thuộc tính dương khắc chế khí tức âm tà, quả nhiên tuyệt vời!
Đào Dương hưng phấn nhìn Dương Khai
- Có điều chân nguyên này cũng thật quá tinh thuần, rốt cuộc là chân nguyên thuộc phẩm giai thứ mấy đây?
Tuy bọn họ chưa thử xem tiếp xúc với thứ sát khí dày đặc cuồn cuộn như thủy lưu kia sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng có thể tưởng tượng ra tư vị đó nhất định không dễ chịu gì. Chân Dương Nguyên Khí của Dương Khai có thể ngăn cản những sát khí này bên ngoài, quả thật đã vượt xa dự liệu của bọn họ.
Thế há chẳng phải, Dương Khai có thể tự do đi lại ở bên dưới sao? Chỉ cần cẩn thận không để bọn tà linh tấn công là được.
Sau khi đã cản được khí tức tà sát, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng chủ động nhích lại gần Dương Khai.
Dương Khai chẳng hề khách khí, mỗi tay ôm chặt một mỹ nhân, thôi thúc Chân Dương Nguyên Khí, nhanh chóng trở về.
Hạ xuống đài cao, Hồ Kiều Nhi vội vã vùng ra khỏi vòng tay hắn, hậm hực trừng mắt, khẽ nói:
- Đợi chuyện lần này kết thúc, ta sẽ xử cái tội cợt nhả của nhà ngươi!
- Ha ha...
Dương Khai cười khan, không đáp lại.
Sự xuất hiện của hai tỷ muội này khiến sĩ khí ở đây chợt dâng cao, nhất là do hai người đều sở hữu dung mạo quốc sắc thiên hương, quyến rũ vô cùng, huống chi hai giọt nước giống hệt nhau sát cánh kề vai càng khiến tất cả bọn họ mắt sáng rỡ.
Lãnh San âm thầm tự so sánh bản thân mình với hai người họ, trong lòng khẽ trút một hơi thở dài.
Nàng phát hiện hai cô nương này, bất luận là về diện mạo hay khí chất, cũng đều hơn hẳn mình, đều là mỹ nhân tuyệt sắc bậc nhất.
- Hai vị cô nương hữu lễ rồi!
Thẩm Dịch chắp tay chào hỏi.
Hồ Kiều Nhi tỏ vẻ không ưa y. Tuy đôi bên chưa từng gặp mặt nhau, nhưng hai tỷ muội này cũng biết, ngoài Tiêu Dao Tông ra, còn có một toán người đang truy bắt mình, và đó chính là Quỷ Vương Cốc. Bây giờ đã gặp nhau chính diện, dĩ nhiên chẳng giữ được vẻ mặt dễ coi rồi.
Nhận ra sự lãnh đạm của Hồ Kiều Nhi, Thẩm Dịch không khỏi lúng túng, chẳng biết nên nói thế nào nữa.
- Kiều Nhi, các ngươi đến đây trước, có phát hiện ra điều gì dị thường không? Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Khai lên tiếng hỏi, hiện tại không phải là lúc thích hợp dành cho mâu thuẫn.
Hồ Kiều Nhi mặt lạnh tanh, nhíu mày nói:
- Ta và Mị Nhi đang giao chiến với một con tà linh, chẳng hiểu tại sao, bỗng nhiên
có một khối tà khí như thủy lưu trào ra khỏi lòng đất. Sau khi tà khí này xuất hiện, con tà linh đó cũng trở nên bất thường. Ta và Mị Nhi thấy tình hình không ổn, đang định tháo chạy thì bốn bề đều có không ít tà linh từ đâu chạy đến, khiến bọn ta bị kẹt lại nơi này.
- Tà khí trào ra từ lòng đất?
Thẩm Dịch biến sắc, vội hỏi:
- Ở đâu vậy?
Hồ Kiều Nhi không hằm hè ynữa, chỉ tay về một hướng, nói:
- Bên đó, nhìn thấy có tà khí đang phun lên chưa?
Mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy được ở bên đó, tà khí sôi sục còn dữ dội hơn hẳn, dường như tất cả mọi tà khí trong lòng đất đều bốc lên từ đó.
Hơn nữa, tà khí càng tăng, những tà khí tựa thủy lưu trên mặt đất cũng dần dần nâng cao vị trí lên.
- Không phải chứ.
Mặt Thẩm Dịch tái mét
- Không lý nào lại xui xẻo đến thế chứ?
- Đó là cái gì vậy?
Dương Khai thấy y có vẻ biết gì đó, nhíu chặt mày vặn hỏi.
- Đó là Tà Linh Tuyền Nhãn!
Xa xa, một giọng nói già cỗi vọng lại, trả lời câu hỏi này thay cho Thẩm Dịch.
Chúng nhân thất kinh, quay lại nhìn thì chỉ thấy đằng xa có một toán người đang gấp gáp bay lại gần, sau lưng cũng có rất nhiều Tử Tà Linh bám đuôi.
Lại thêm một phe bị truy đến đây!
Toán người này không đông mấy, chỉ có một lão già dẫn theo bốn người trẻ tuổi, nhưng lão già này rõ rành rành là một cao thủ Thần Du Cảnh!
Phát giác ra sức mạnh của lão, ai nấy cũng lộ ra vẻ kiêng dè. Thông thường, Thần Du Cảnh không đời nào xuất hiện ở nơi này, bọn họ toàn tiến vào tận vùng sâu bên trong Hung Sát Tà Động.
Lão già này thân thể cường tráng như chim ưng, hộ pháp bốn người kia bên cạnh mình, bí bảo trên tay lấp lóa hào quang, đánh lùi bọn tà linh cản đường phía trước. Lão treo người giữa không trung, lướt mắt qua một lượt và dừng lại ở thạch đài nơi bọn Tiêu Dao Tông đang đứng, lên tiếng nói:
- Nhường ít chỗ đứng đi!
Dư Khánh liền nhăn nhó, nhưng cũng không dám không nhường, vội vàng bảo bọn sư đệ rúc vào một bên.
Lão già vội dẫn bốn người kia đáp xuống đó, ném một cái nhìn hờ hững cho Dư Khánh:
- Tiêu Dao Tông? Không có ý kiến gì chứ?
Dư Khánh cười ruồi:
Lão già nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ hài lòng khi Dư Khánh chịu nhượng bộ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất