Nhưng cái này tựa hồ là một thủ đoạn trực tiếp nhất lại an toàn nhất. Cũng chỉ có như thế này, Lý Dần mới có thể chịu xúc động, không nói cùng bất cứ kẻ nào, tự mình vụng trộm rời khỏi.
Lý Dần không phải người ngu, hắn không thể nào trực tiếp dã theo rời khỏi, rất có thể sẽ đến Chí Tôn Kim Thành điều tra chân tướng.
Từ nơi này đến Chí Tôn Kim Thành, lấy tốc độ Lý Dần, lại nhanh hơn nữa cũng đều cần mười ngày, thậm chí có khả năng dài hơn. Thật sự muốn coi như... hẳn là nửa tháng trước đó, Lý Dần mới rời khỏi Chí Tôn Kim Thành, từ Tây Nam bộ quấn đến Thần Dụ Chi Hải, tiến vào Hư Vọng Chi Hải, lại tiến Thái Sơ đại lục, lao tới Đế tộc.
Như vậy cũng cần một triệu năm trăm ngàn dặm này.
Nhưng... Đây đều là phỏng đoán!
Nếu như Đế Tử là dùng những thứ không biết khác khống chế Lý Dần, lúc ấy Lý Dần rời khỏi thế giới Hỗn Độn cùng có khả năng đã chạy thẳng đến Thái Sơ, bây giờ chỉ sợ đã đến nơi đó.
- Mặc kệ! Bất luận như thế nào cũng đều phải thử một chút, tuyệt đối không thể để Lý Dần cứ thế mà chết đi. Mẫu thân nó, ta chỉ có một đồ đệ này, còn trông cậy vào hắn thôn phệ Đế Tử đây!
Khương Phàm nắm chặt hai tay, thể hiện hung ác, bay thẳng lên trời, chạy tới sâu trong thế giới Hỗn Độn.
- Ngươi... Muốn đi đâu??
Đông Hoàng Càn mới từ minh tưởng bên trong khôi phục, nghe vậy thì sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Khương Phàm nghiêm túc nói:
- Cùng ta đi Bắc Thái đại lục! Lại theo Đông Hoàng Toại! Lập tức!! Lập tức!!
Đông Hoàng Càn quái dị nhìn Khương Phàm:
- Ngươi là muốn đàm phán cùng Bắc Thái Đế Quân? Là dạng kích thích gì lại để cho ngươi sinh ra ý nghĩ đi tìm đường chết này?
- Ta muốn đi cứu người, cứu đồ đệ ta, Lý Dần.
- Hắn thế nào?
- Bị người của Bắc Thái bắt đi.
- Lúc nào? Đồ đệ kia của ngươi là cục vàng sao, Bắc Thái bắt hắn làm gì?
- Hắn là phân thân của Bắc Thái Đế Tử!!
- Cái quái gì??
Đông Hoàng Càn vội vã đứng lên.
- Hắn là phân thân của Bắc Thái Đế Tử, Đế Tử hẳn là muốn xông vào cảnh giới Thần Linh, cho nên muốn dung hợp hắn. Chúng ta trên đường lại nói, nhanh đi chào hỏi Đông Hoàng Toại.
- Ngươi chờ một chút!!
Đông Hoàng Càn vuốt vuốt đầu, để cho mình chậm một lát:
- Ta không để ý cứu người, nhưng... Ý của ngươi là... Trực tiếp đến Bắc Thái đại lục?
- Không sai!!
- Ngươi điên rồi?? Có khả năng Bắc Thái Đế Quân đang ở Thiên Khải, cũng có khả năng tọa trấn ở phía dưới. Một khi phát giác được khí tức của ngươi, hắn chắn chắn sẽ tự mình ra tay, ngươi chạy đi đâu? Ngươi trốn được sao?
- Cho nên chúng ta phải nhanh, nhất định phải chặn đứng hắn trước khi bọn hắn đưa Lý Dần đến Bắc Thái!!
- Nếu chặn không nổi thì sao?
- Đến Bắc Thái.
- Mẫu thân nó, ngươi bị bệnh tinh thần!! Vì một người, ngươi không thèm đếm xỉa đến mình rồi? Ngươi biết nếu ngươi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Thương Huyền sẽ là kết cục gì không? Đám người chúng ta đây sẽ là kết cục gì không?
- Có đi hay không!!
- Không đi!!
- Nếu như là ngươi bị Bắc Thái khống chế, ngươi hi vọng chúng ta đi cứu không?
- Nếu như ta bị bắt, sẽ trực tiếp tự bạo!
- Đừng nói nhảm, nhanh, thời gian quý giá. Chỉ cần tốc độ các ngươi đủ nhanh thì sẽ có hi vọng cản bọn họ lại.
Dưới sự kiên trì mãnh liệt của Khương Phàm, Đông Hoàng Càn miễn cưỡng đồng ý, tìm tới Đông Hoàng Toại, liên thủ mở ra không gian, lao thẳng đến Bắc Thái đại lục.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất