- Hắn... Hắn... Hắn là ai??
- Muốn biết? Cùng ta đi gặp hắn.
- Ta đi, còn có thể trở về sao? Ai cứu hài tử ta, ai chiếu cố nữ tử của ta!
- Ngươi đi, có lẽ còn có thể dùng thái độ đả động chủ nhân, tranh thủ hi vọng sống của hài tử ngươi một chút. Ngươi không đi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thấy được. Còn nữ tử của ngươi, nàng là người của Hứa gia, Hứa gia không ngã, chí ít nàng còn có thể được sống.
- Còn sống? Nàng là sống không bằng chết!!
- Ngươi không đi? Ngươi còn có lựa chọn khác sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cầu Khương Phàm giúp ngươi, để Khương Phàm mang theo ngươi đi cứu người? Ha ha, hắn cứu không được!! Chỗ kia... là ở Đế Thành!!
Một câu rét căm căm của lão nhân để thể hiện tức giận cùa Lý Dần cứng ở trên mặt.
- Khương Phàm cứu không được hài tử. Người có thể cứu hài tử, chỉ có chính ngươi! A, đúng, thực không dám giấu giếm, Khương Phàm đã từng tới qua nơi này, chuyện Hứa Đan, hắn đã biết, chuyện hài tử ngươi, hắn cũng biết, nhưng... Hắn đã làm cái gì sao? Hắn không có! Trong mắt của hắn chỉ có đại nghiệp nhất thống, chỉ có đại chiến báo thù, con của ngươi... Trong mắt hắn căn bản không liên quan nặng nhẹ. Hắn không nói cho ngươi, là không muốn ngươi nhận khốn nhiễu, ảnh hưởng ngươi bán mạng cho hắn.
Lý Dần nghiêm mặt, nắm chặt tay, hô hấp dần dần lộn xộn.
- Đi theo ta, đi gặp con của ngươi, gặp chủ nhân của ngươi một chút, gặp một lần... Ngươi thật sự. Ngươi có lẽ không sống được, không, là xác thực sống không được. Nhưng, cái chết của ngươi, chí ít có thể bảo toàn cho hài tử của ngươi. Nếu như ngươi không đi, thời khắc Đế tộc đặt chân vào Thương Huyền, hài tử của ngươi có thể sẽ bị... Tế cờ!
Lão nhân lạnh lùng nói ra từng chữ, giống như là từng đao chùy giá lạnh, đâm vào lồng ngực Lý Dần.
Thật lâu... Thật lâu...
Hai mắt Lý Dần mông lung, răng run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía thân ảnh cuộn mình trong góc phòng lờ mờ kia:
- Để cho ta với nàng... Gặp một lần...
- Ngươi xác định sao? Ngươi biết vì sao nàng điên không? Lúc ấy người tự tay mang hài tử đi chính là chủ nhân. Nàng cho rằng chủ nhân chính là ngươi, nhận định là ngươi cướp hài tử đi, ngươi đánh nàng. Bây giờ nàng điên rồi, nếu như ngươi xuất hiện ở trước mặt nàng, phần kích thích kia... Ha ha... Ta cũng không dám cam đoan lại phát sinh thứ gì, nhưng ta cam đoan, bất kể ngươi thế nào giải thích, nàng đều không tin.
Lý Dần nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống gương mặt.
Hắn làm bạn với Khương Phàm mấy chục năm, trải qua vô số ngoài ý muốn cùng chiến tranh, nhưng cho tới bây giờ đều là Khương Phàm quyết sách và ứng biến, mà hắn chỉ là làm bạn cùng chinh chiến, giờ khắc này uy hiếp lại khốn cục, để hắn vừa bề bộn vừa đau đớn, không cách nào làm ra lựa chọn.
Lão nhân xích lại gần Lý Dần, thanh âm trầm thấp khàn khàn, lại trực kích nội tâm Lý Dần:
- Ngươi chết, con của ngươi sẽ có thể sống. Ngươi chết, Khương Phàm sẽ không lại bị uy hiếp. Ngươi chết, Khương Phàm sẽ có lý do giải thích với Hứa Đan, ngươi thật sự, vì nàng mà chết, có lẽ nàng sẽ... Bình phục...
Kẹt kẹt...
Cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh thẳng tắp như mâu đứng ở trước cửa.
Hứa Thiên Kỳ nhìn đồ dùng trong nhà rách rưới, lắc đầu than nhẹ, lại bị phá hủy.
Hứa Đan co quắp ở trong góc, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt ngốc trệ, thờ ơ.
Hứa Thiên Kỳ giống như thường ngày, mang y phục mới cùng đồ ăn đưa tới bên cạnh, đẩy cửa sổ phong bế ra, ngồi dựa vào nơi đó, yên lặng nhìn lên bầu trời.
Ánh trăng mát mẻ chiếu rọi vào gian phòng, rơi vào trên thân gầy gò đơn bạc của Hứa Đan.
Uy phong xuyên thấu qua cửa sổ, thổi lên búp bê vải treo khắp cả phòng.
- Trong khoảng thời gian này dọn nhà, không đến gặp muội. Bọn người hầu, có ám đến đưa cơm cho muội không? Đi về phía nam hơn một vạn dặm, nơi này cũng tạm được, cũng là Tân Hải mà muội ưa thích.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất