“Chắc các vị là khách quý đến từ Ma Sách Tông ha, mời đi theo ta!”
Khi vừa mới bước vào kết giới, đám người còn chưa kịp hưởng thụ quang cảnh núi non tuyệt đẹp ở xung quanh, thì đã có một giọng nói khiêm tốn vang lên bên tai mọi người.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một người nam tử trung niên mặc áo bào màu xám, lão ta đang khẽ cúi người sang hướng bọn họ.
Đồng tử của mọi người khẽ co rút lại, ai nấy cũng đều kinh ngạc đến mất hồn, sau đó mọi người nhanh chóng đồng thanh nói: “Không dám, không dám!”
Bởi vì mọi người chỉ cần nhìn sơ qua một cái thì liền biết được người đàn ông trung niên này không phải người tầm thường, mà lão ta chính là một cao thủ thuộc Hóa Hư Cảnh đích thực. Cao thủ như vậy cúi người với họ, sao họ nhận nổi cái lạy này được chứ?
“Khà khà khà… các vị đừng khách sáo mà, ở đây thì tại hạ cũng chỉ là một kẻ qua đường bình thường thôi. Các vị đều là khách quý cả, bọn ta phải sắp xếp thỏa đáng từng đường đi nước bước của mọi người mới được, mời đi theo ta!” Người đó lại cung kính hành lễ, rồi đi trước dẫn đường.
Mọi người cũng nhanh chóng cúi người, vội vàng đi theo lão ta, trong lòng ai nấy đều cảm thấy thấp thỏm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cao thủ thuộc Hóa Hư Cảnh hành lễ với người thuộc Thần Chiếu Cảnh đó.
Dương Sát liếc nhìn bọn họ một cái rồi bĩu môi, lão ta lên tiếng trách mắng nói: “Nhìn chút tài cán bé mọn này của các ngươi đi, đúng thật là chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài mà. Nơi đây là nơi của Song Long Viên, tất cả đều phải làm theo quy tắc của Song Long Viên. Các ngươi đừng thấy ai ở đây cũng là cao thủ thuộc Hóa Hư Cảnh, nhưng khi ở trong Song Long Viên, bọn họ cũng chỉ là kẻ thấp hèn nhất mà thôi. Chúng ta đã từ xa đến đây, thì chúng ta là khách, bọn họ không xuất hiện, chả lẽ lại để hai vị chí tôn ra mặt tiếp đón chúng ta hay sao?”
Khi nghe thấy lời này, mọi người liền hiểu ra rồi gật gật đầu, nhưng trong lòng họ lại càng thêm bất ngờ hơn nữa.
Song Long Viên này không hổ danh là môn phái đứng đầu mười môn phái, quả nhiên tài giỏi hơn người, đến cả người ra mặt tiếp khách và người giữ cửa, cũng toàn là cao thủ thuộc Hóa Hư Cảnh. Nếu như mà là môn phái khác, những người này không phải là cung phụng, thì cũng là trưởng lão, làm gì có chuyện nhân tài không được trọng dụng thế này?
“Cũng chính là nói, thứ Song Long viên coi trọng là tiềm lực ở tương lai, chứ không phải sức mạnh bây giờ hay sao?” Trác Uyên suy nghĩ đôi chút rồi mở miệng hỏi.
Dương Sát khẽ gật gật đầu, lão ta khẽ cười một tiếng, rồi khen ngợi nói: “Vẫn là Trác Uyên có kiến thức, không sai, Song Long Viên có thể dạy dỗ ra những kẻ rất mạnh, mạnh đến đâu họ cũng dạy ra được. Mấu chốt của vấn đề chính là, họ có thể dạy dỗ ngươi đến cấp độ nào mà thôi. Đừng nghĩ mấy người này ai nấy cũng đều rất mạnh mẽ, nhưng nếu như để họ ra thế giới bên ngoài, không có sự giúp đỡ của Song Long Viên, thì họ cũng chỉ là cao thủ Đoạn Cốt Cảnh Thiên Huyền tầng mấy mà thôi. Nếu không thì Song Long Viên làm gì tổ chức Song Long Hội này, mời chín môn phái còn lại đến đây giao chiến, không phải là bởi họ muốn tìm kiếm người tài hay sao? Bởi vậy, các ngươi cũng không cần phải xem thường bản thân mình. Chỉ cần các ngươi có thể bước vào đây, thì sức mạnh của các ngươi ắt sẽ được thăng cấp!”
Mắt của đám người Khuê Lang chợt lóe sáng, bọn họ liên tiếp gật đầu đồng ý, như thể họ đã nhìn thấy tương lương tốt đẹp của bản thân đang vẫy tay chào đón họ rồi.
Trác Uyên thấy vậy liền bỗng nhiên bật cười.
“Ừm… Dương Sát à, ngươi lại đi vạch mắt khuyết điểm của người ta ngay trước mặt bọn họ, như vậy có ổn không đấy?” Trác Uyên bỗng nhiên ngừng cười, hắn chỉ tay về phía người đang đi trước dẫn đường nói.
Ợ!
Đám người Dương Sát nhìn nhau một cái, rồi cảm thấy có chút áy náy.
Trời ơi, được người ta đón tiếp mà lại đi khua môi múa mép, lão ta cũng quên bẵng đi người đang dẫn đường phía trước là người mà lão ta nói là cao thủ không có tư cách, toàn dựa vào sự nâng đỡ của tài nguyên thôi. Chuyện này khác nào chửi người trọc đầu trước mặt nhà sư đâu, không biết trong lòng người ta nghĩ thế nào, không biết người ta có ghi thù bọn họ không nữa.
Tuy rằng quy tắc ở Song Long Viên đã quy định rằng, bọ họ không được vô lễ với khách quý, nhưng mà đang yên đang lành, không thù không oán tự nhiên lại đi đắc tội với một vị cao thủ thuộc Hóa Hư Cảnh, dù sao thì chuyện này cũng không tốt!
Nhưng mà, người đó như thể không nghe thấy lời họ nói, lão ta vẫn tiếp tục dẫn đường mà không hề nói câu nào.
Cuối cùng, khi đi đến trước một mảnh sân nhỏ, người đó dừng bước lại, chỉ vào bên trong rồi cười nói: “Các vị à, đây là nơi để cho mọi người dừng chân đó, một cái phòng dành cho mười lăm người, mời các vị vào trong nghỉ ngơi một lát, không lâu nữa thì Song Long Hội sẽ bắt đầu. Còn nữa, Song Long Viên nghiêm cấm việc tự thi đấu với nhau, xin các vị đây chú ý. Nếu không thì sẽ tự gánh chịu lấy hậu quả!”
Đám người nhìn lão ta thật lâu, rồi hiểu rõ gật gật đầu, nhìn thấy lão ta đến cuối cùng cũng không chút tức giận, mọi người mới thấy yên tâm, xem ra người ta không để bụng mấy lời nói chế giễu của bọn họ rồi.
Trác Uyên suy nghĩ một hồi mới khẽ khàng gật đầu, hắn đã hiểu ra tất cả. Chả trách sao hai người ở ngoài lại báo cáo số lượng người của bọn họ, xem ra là để chuẩn bị phòng ở cho bọn họ đây mà!
Thế là, mọi người liền nhanh chóng bước vào trong phòng, nhưng khi Dương Sát vừa định đi vào bên trong, thì người dẫn đường đó mới cười nói: “Vị tiên sinh này, khi nãy ngươi đã nói sai một chuyện rồi, tư cách là thứ cố định đó, khi tu vị đạt đến một trình độ nhất định, thì có bao nhiêu tài nguyên cũng không thể nâng đỡ lên được nữa đâu. Ở trong môn phái của ngươi, chắc ngươi không phải là trưởng lão thì cũng là cung phụng nhỉ, tài nguyên lãng phí vào ngươi chắc không ít đâu ha. Cho dù có đến với Song Long Viên của bọn ta, thì cũng chưa chắc có khởi sắc gì đâu. Đây được gọi là sự bão hòa tư cách ấy, đời này của ngươi cũng chỉ đạt tới trình độ này mà thôi, dù có thêm gì, thì ngoài việc có thêm chút thịt cơ bắp, thì cũng không có thêm được gì nữa đâu!”
Gò má của Dương Sát khẽ giật giật, cả người lão ta như cứng đờ lại, lão ta quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy người đó đang nở một nụ cười đáng sợ, không biết lão ta đang giận hay đang hận nữa, Dương Sát đột nhiên tức giận nhếch mép.
Những người khác thấy vậy, liền cười thầm trong lòng, họ nhanh chóng đi vào phía bên trong. Xem ra những lời nói khi nãy của Dương Sát, người đó không chỉ đã nghe thấy, mà lại còn rất để tâm nữa.
Như vậy thì xem ra cứ để mình Dương Sát cung phụng hứng chịu trận đòn này đi, dù sao cũng là do lão ta tự nói, không liên quan tới chúng ta mà.
Thế là, đám người nghe chuyện vui vẻ bỏ đi, chỉ để lại mình người kể chuyện ở lại nơi này, để mình lão ta bất lực đối diện với gương mặt đáng sợ đó.
“Ừm… chuyện này là do họ bắt ép ta nói mà, không liên quan đến ta!”
Dương Sát chỉ tay vào đám người không có nghĩa khí đang đứng ở bên trong, lão ta nhanh chóng rụt đầu lại, nhanh chóng chuồn vào trong, không dám ngoảnh đầu về sau thêm giây phút nào nữa.
Chỉ còn mỗi người dẫn đường đó, lão ta vẫn cứ nở một nụ cười lạnh lùng nhìn về Dương Sát khi lão ta rời đi, khiến sống lưng lão ta cảm thấy ớn lạnh.
Khi đi vào trong mảnh sân nhỏ này, Trác Uyên đã nhìn quanh một vòng rồi, hắn hài lòng gật đầu, ở đây thật sự rất yên tĩnh, là một nơi có thể đột phát được.
Thế là, hắn liền đưa mắt liếc nhìn đám đệ tử cương thi cứng đờ đó rồi lớn tiếng nói: “Được rồi, tự mình đi chọn phòng đi, sau đó thì ta sẽ giải độc cho các người, chuẩn bị để mấy ngày sau tham gia Song Long Hội!”
Ồ!
Một tiếng hét lớn vang lên, mọi người bỗng nhiên vui mừng vô cùng, ai nấy đều kinh ngạc hét lớn.
Biết bao nhiêu ngày trôi qua rồi, cũng gần nửa năm trời rồi, bọn họ đều dùng thân thể như cương thi này để hoạt động, lần này cuối cùng cũng được giải thoát rồi, có lại được sự tự do rồi, bọn họ thật sự vui đến mức muốn khóc òa lên.
Nhưng mà cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên: “Ai vậy, sao mà ồn ào quá vậy, ảnh hưởng đến tâm trạng tản bộ của lão tử và sư phụ ta.”
Một bóng người cao lớn cùng với một lão già đang từ ngoài cửa từ từ đi vào trong, sau khi nhìn thấy đám người Trác Uyên, bọn họ suy nghĩ một hồi, thì tên nam nhân đó mới nở nụ cười châm chọc nói: “Các ngươi… Các ngươi là Ma Sách Tông hả? Ha ha ha…”
“Đúng vậy, vậy thì đã sao nào?” Trác Uyên khẽ cau mày, hắn gật đầu nói.
“Vậy thủ lĩnh của các ngươi là ai?”
“Chính là ta!” Trác Uyên lại gật đầu lần nữa nói.
Nam nhân đó nhìn hắn một hồi lâu, rồi bỗng nhiên lại bật cười thành tiếng, hắn ta bày ra vẻ mặt trêu ghẹo nói : “Người lãnh đạo của Ma Sách Tông lại là một tên có tu vị Thần Chiếu Cảnh tầng ba à, những người khác toàn là kẻ tàn phế, tay chân không linh hoạt chút nào. Bộ Ma Sách Tông không còn người nữa hay sao, mà lại phái các ngươi đến đây để tham gia Song Long hội? Xem ra những dự định của ta đã chính xác rồi, lần này đối thủ của bọn ta chỉ có mỗi Huyền Thiên Tông thôi, ha ha ha ha…”
Đám người của Ma Sách Tông nhìn hắn ta như thể đang nhìn một kẻ ngốc, ai nấy cũng bĩu môi khinh thường!
“Ê, tiểu tử, ngươi biết sao lần này tông chủ của các ngươi lại phái các ngươi đi tham gia hay không?” Sau khi cười xong, tên nam nhân đó đi đến bên cạnh Trác Uyên rồi dùng tay vỗ vỗ vào ngực hắn, châm biếm nói.
Bởi vì lão tử ta mạnh, chứ còn sao nữa?
Trác Uyên nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn hắn ta một nói, nhưng lại không nói lời nào.
Tên đó tưởng Trác Uyên đã bị khí thế của hắn ta dọa cho sợ hãi, hắn ta liền lấy tay vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hắn ta vô cùng tự đắc: “Còn không phải do lão tử ta đã đánh bại Tinh Anh Môn của các ngươi, tông chủ nhà các ngươi không còn người nào để dùng nữa, nên mới phái các ngươi đến đây đó. Lần này các ngươi có thể đến Song Long Hội mở mang tầm mắt một phen, cũng là nhờ phúc phần của Hôi Hùng của Ngự Thú Tông bọn ta, chứ không các ngươi làm gì có cơ hội mở rộng tầm nhìn chứ, nhưng mà dù sao các ngươi cũng chỉ đến đây để xem cho biết thôi, cứ đi một vòng rồi quay về là được rồi, đừng bỏ mạng mình oan uổng nha!”
Lão già đang đứng bên cạnh hắn ta cũng đang bật cười chế giễu không thôi!
Không sai, hai người này chính là Hôi Hùng, đệ tử của Ngự Thú Tông, người đã đến Ma Sách Tông náo loạn lúc đầu và sư phụ không đáng tin cậy của hắn ta, Lỗ trưởng lão.
“Vậy là chúng ta nên cảm ơn ngươi đã náo loạn môn phái chúng ta, và đánh bại hết những đệ tử giỏi của chúng ta, để bọn ta có cơ hội đến tham gia Song Long Hội đúng không?” Trác Uyên khẽ nhướng mày, hắn bật cười ngạo nghễ.
Mấy tên đệ tử còn lại cũng bật cười vui vẻ, mặt mày ai nấy cũng ra vẻ khinh thường.
Hôi Hùng hoàn toàn không nhìn ra đối phương đang châm biếm và kinh thường mình, hắn ta ưỡn ngực về trước, tự cho mình đúng rồi gật gật đầu nói: “Các ngươi có cảm ơn ta thì cũng không có gì lạ, nhưng ta khuyên các ngươi đừng có mà bước lên đài thi đấu nha, trực tiếp nhận thua cho rồi. Ta sẽ không vì các ngươi là một đám già nua tàn phế, mà thương cảm nhẹ tay với các ngươi đâu. Ta đây vẫn coi trọng nguyên tắc mà, hứ!”
Hôi Hùng khẽ hất hất tóc, hắn ta như thể đã làm cho đối thủ của mình bẽ mặt hoàn toàn, sau đó hắn ta bước từng bước rộng, ưỡn ngực đi ra ngoài. Lỗ trưởng lão cũng cười kinh một tiếng rồi đi theo đồ đệ của mình. Nhìn thấy bóng của hai người dần dần khuất xa, Trác Uyên bỗng nhiên đứng ngây người một hồi, sau đó hắn nhìn sang đám đệ tử, rồi tiếp tục nói: “Được rồi, hai tên ngu đần đó đã đi rồi, chúng ta tiếp tục làm theo kế hoạch khi nãy đi…”
Khi mọi người nghe thấy lời này, bọn họ lại tiếp tục bật cười mỉa mai.
Vù!
Bỗng nhiên, chính vào lúc này, Trác Uyên bỗng nhiên đứng im, trong mắt hắn bỗng nhiên lóe lên hai tia sáng màu xanh, tiếp đến cả người hắn bị một tia sáng màu tím xoẹt qua, tia sáng màu đỏ trên vai trái hắn cũng dần dần biến mất.
Tuy rằng chỉ có mấy giây, nhưng uy lực của sức mạnh đáng sợ xoẹt ngang người Trác Uyên đó vẫn khiến cho mọi người có mặt lúc đó giật mình, sợ hãi vô cùng.
“Trác Uyên, ngươi bị sao vậy?” Dương Sát cau mày, lão ta thắc mắc nhìn sang Trác Uyên.
Trác Uyên từ từ lắc đầu, hắn nhíu chặt mày lại, vẻ mặt hắn trông rất khó hiểu: “Ta cũng không biết nữa, chỉ là tự nhiên ta lại cảm thấy hồi hộp. Lạ thật, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ…”
Đúng lúc đó, từ trong một căn phòng nhỏ nhắn yên tĩnh, có một chàng thanh niên mặc chiếc áo choàng màu xanh, hắn ta bước ra ngoài nhìn quanh một vòng, rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ à, môi trường ở đây tốt quá nhỉ, trông mạnh mẽ hơn nhiều so với chỗ đó của chúng ta!”
“Đúng vậy đó, cứ ngủ mãi ở nơi đây, chả thức dậy nổi!” Đối diện với hắn ta, có một thanh niên tuấn tú vô cùng, người đó đang mặc áo bào màu xám, có lẽ tầm khoảng độ hai mươi tuổi, vẻ mặt hắn ta trông rất uể oải, hắn ta vươn vai lười nhác nói.
Thanh niên mặc áo bào màu xanh đó cười một cái rồi lớn tiếng mắng: “Tiểu tử thối này, cả ngày ngươi chỉ biết lười mà thôi. Nhưng mà đời người vốn kì lạ như thế, người lười như ngươi, sau khi trải qua Song Long Hội lần này, sẽ thay chỗ sư huynh ngươi, trở thành đệ nhất thiên tài ở Tây Châu này rồi. Ầy, càng nghĩ càng khiến người ta cảm thấy không phục mà!”
“Ầy, sư huynh à, huynh yên tâm đi, ta sẽ không tranh giành với ngươi đâu…” Người thanh niên mặc áo bào xám đó ngừng cười vỗ vỗ tay nói, nhưng mà đột nhiên, đồng tử hắn ta khẽ co rút lại, hai mắt hắn ta bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, sau đó một ngọn lửa dữ dội bùng cháy từ trong người hắn ta, biến tất cả trong phòng trở thành đống tro tàn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất