"Trác Uyên, ngươi là đồ trọng sắc khinh bạn, bọn ta bị chặn tu vi ở chỗ này, run như cầy sấy, ngươi lại đứng đó làm anh hùng cứu mỹ nhân, không hề quan tâm đến sống chết của bọn ta. Ngươi nói xem ngươi xứng đáng với sự tin tưởng của bọn ta dành cho ngươi hay sao?"
Sau khi mọi chuyện kết thúc, ba vị cung phụng Dương Sát dữ tợn nhìn chằm chằm Trác Uyên, mở đại hội công khai xử lý tội lỗi. Đám người còn lại không dám lên tiếng, chỉ yên lặng đứng nghe bên cạnh.
Trác Uyên hoàn toàn không quan tâm, thờ ơ nhún vai: "Không phải đã cứu các ngươi ra cả rồi à, các ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Khóe miệng Dương Sát và hai người còn lại nhếch lên một cách tà dị, liếc nhau, đều lộ ra nụ cười quái dị: "Chỉ cứu chúng ta ra là không sao à? Cái chuyện phiền toái này là do ngươi, chúng ta đi theo ngươi lo lắng hãi hùng suốt đường, tâm hồn bé nhỏ yếu đuối hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm, có phải ngươi nên nghĩ đến phí tổn thất tinh thần không?"
"Dẹp đi, ba lão quái vật đã từng tham gia Song Long Hội, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối chỗ nào chứ, rõ ràng là muốn lừa lão tử, lão tử dễ bị người khác chiếm lợi vậy à?" Trác Uyên khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Ba người ngừng lại, liếc nhìn nhau, thấy Trác Uyên không nói, trao đổi ánh mắt, cuối cùng Dương Sát mở miệng nói: "Tiểu tử, trên đường đi đến Song Long Hội, tổn hại đến tính mạng của đệ tử, dẫn đến phiền toái không cần thiết, cũng không phải là chuyện mà một dẫn đội nên làm..."
"To mồm trách ta, lão tử dẫn đến phiền toái không cần thiết khi nào chứ?"
"Chẳng lẽ việc Viêm Ma lần này không phải là phiền toái không cần thiết sao?" Lông mày Dương Sát nhướn lên, thấy Trác Uyên muốn chống chế, lúc này quát: "Lúc đầu việc này là việc của Huyền Thiên Tông, không liên quan gì đến ta, ngươi vì nữ nhân của ngươi nói..."
"Ngừng, ai nói không liên quan gì đến ta?"
Nhưng Dương Sát nói còn chưa dứt lời, Trác Uyên đã đưa tay dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không phải Ma Viêm Tông cũng là tông môn tham gia Song Long Hội sao, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hôm nay chúng ta nhờ vào đó biết được một vài chuyện của đệ tử bọn họ, không phải là gãi đúng chỗ ngứa sao?"
"Nhưng bọn họ là thượng tam tông đấy!"
"Cho nên càng phải biết ngọn nguồn!" Trác Uyên tỏ vẻ đương nhiên, bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ trước đây các ngươi từng đuổi theo tam tông giao thủ, có tình báo của bọn họ sao? Thực lực đệ tử như thế nào, công pháp ra sao, am hiểu cái gì, biết hết cả rồi sao? Nếu như các ngươi biết cả rồi, ta cần gì phải dò xét. Cũng bởi vì những tiền bối tông môn như các ngươi không biết gì, lần này ta làm dẫn dội mới muốn dựa vào đó để thăm dò. Các ngươi nên vì thế mà cảm thấy hổ thẹn, chưa hoàn thành hết nghĩa vụ của tiền bối. Bây giờ lại còn chất vấn ta, các ngươi có tư cách này sao?"
Ba người khẽ giật mình, nhìn nhau, tất cả đều ngây người.
Sao. . . sao lại thế này? Nói thế này thì hình như là bọn họ không đúng?
Ba người không khỏi gãi đầu, đầu như đặc lại, bị Trác Uyên cho vào tròng. Nhưng rất nhanh, m Sát vỗ tay một cái, kêu lên: "Đợi một chút, cái này không đúng, bọn họ là thượng tam tông, quan hệ với ta có bắn đại bác cũng không đến, chúng ta biết ngọn nguồn của bọn họ làm gì? Chúng ta cùng lắm cũng chỉ cần biết một ít ngọn nguồn của trung tam tông, xem lần này bọn họ ai yếu hơn thì thừa cơ kéo xuống, lập công lớn cho tông môn!"
"Hừ hừ... Tầm nhìn hạn hẹp, chẳng lẽ chỉ cần vào hàng trung tam tông là các ngươi đã thỏa mãn rồi sao?" Trác Uyên cười lạnh, khinh thường bĩu môi.
Ba người không khỏi khẽ giật mình, nhìn kỹ Trác Uyên, không nén được kinh sợ, nói: "Chẳng lẽ ngươi... ngươi muốn..."
"Không sao, Trác Uyên ta làm việc, một là không làm, còn đã làm thì sẽ làm tốt nhất." Trác Uyên cười nhạo một tiếng, vẻ mặt ngạo nghễ, trong mắt lóe lên ánh sáng, khí phách không nói nên lời: "Ta muốn chọn, sẽ chọn thượng tam tông. Đối với ta mà nói, thượng tam tông quá dễ, không thể hiện được thủ đoạn của ta!"
Hít!
Ba người đều hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên như nhìn người ngoài hành tinh, đầy vẻ khó tin.
Trung tam tông đã là mục tiêu phấn đấu cả đời của Ma Sách Tông bọn họ, kết quả không thể ngờ được, tiểu tử này dã tâm còn lớn hơn, lại muốn lên thượng tam tông, đây là chuyện mà bọn họ đến cả nghĩ thôi cũng không dám.
Đối diện với ý chí ngút trời của Trác Uyên, ba vị tiền bối đã từng đến Song Long Hội, cảm thấy khí thế thấp hơn hẳn một bậc!
"Ài, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Trác Uyên, mục tiêu của ngươi xa hơn so với chúng ta, chúng ta đến nghĩ cũng không dám, mà ngươi đã bắt đầu làm!"
Quỷ Sát vỗ nhẹ lên vai Trác Uyên, vẻ mặt cảm thán: "Nhưng có điều, ngươi có nắm chắc không?"
Trác Uyên khẽ chau mày, suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu: "Đệ tử của thượng tam tông này đúng là không phải người tầm thường. Đối với Viêm Ma này mà nói, mặc dù ta đã cố gắng thăm dò thực lực của hắn ta, nhưng cuối cùng muốn đối phó với hắn ta cũng không thể không dùng sáu đến bảy phần công lực, mới có thể áp đảo hắn ta. Nếu như Song Long Hội còn có người mạnh hơn hắn ta thì có lẽ ta cũng không nắm chắc được. Nhưng mà các ngươi yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó!"
Gương mặt ba người giật giật, nhìn kỹ Trác Uyên, cảm thấy không còn gì để nói.
Viêm Ma là đệ tử chân truyền thiên tài của thượng tam tong Ma Viêm Tông, trên toàn bộ Tây Châu cũng là nhân vật số một số hai, là một lá cờ của ma Viêm Tông. Mặc dù ba người bọn họ chưa thấy mặt tiểu tử này, nhưng thanh danh đã như sấm bên tai từ lâu.
Về mặt thực lực, có thể vững vàng vượt qua hắn ta, cũng chỉ có đệ nhất thiên tài của Tây Châu, Võ Thanh Thu.
Nhưng dù vậy, đối mặt với nhân vật thiên tài này mà vị đại ca kia của ta lại nói hắn chỉ dùng sáu bảy phần lực, đúng là không biết hắn khiêm tốn thật hay là đang khoe khoang.
Khiến cho ba người bọn họ có một xúc động muốn đánh hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ cả ba người bọn họ cùng lên, cũng không phải đối thủ của tên tiểu tử này. Huống hồ, với thực lực của hắn, nói không chừng thật sự có thể đứng đầu Tây Châu đấy.
Chuyện này là một niềm vui vô cùng to lớn đối với Ma Sách Tông bọn họ.
Kết quả ba người nhìn nhau, đều bất đắc dĩ cười cười, gật đầu: "Tốt, vậy chuyện này bọn ta sẽ không truy cứu nữa, chỉ cần ngươi có thể lấy được lợi ích về cho tông môn, chuyện gì chúng ta cũng nghe theo ngươi, ha ha ha..."
Ba người vỗ tay một cái, cười to, sau đó quay đi chăm sóc những đệ tử kia, nhưng chưa đi được mấy bước, lại bỗng dưng khẽ giật mình, rơi vào mông lung.
Hả, chuyện vừa nãy bọn họ nghĩ hình như không phải chuyện này, từ trước đến nay không có ai muốn truy cứu chuyện này mà? Đây cũng chỉ là lý do cho Trác Uyên lấy đồ tốt ra.
Nhưng ta muốn hắn lấy cái gì ra nhỉ?
Ba người liếc nhìn nhau, sau đó, ánh mắt dừng lại, vỗ tay một cái, nghĩ ra rồi.
Bà mẹ nó chứ, là đá thánh!
Bỗng nhiên, ba người tiếc đứt ruột. Lúc đầu bọn họ muốn dùng chuyện hắn lấy việc công làm việc tư để hắn lấy đá thánh ra cho bọn họ làm phí bịt miệng.
Cuối cùng không ngờ lại bị tiểu tử này dẫn dắt đến việc khiêu chiến thượng tam tông. Lần này, tiểu tử này xen vào chuyện bao đồng trở thành chính đáng. Trở thành lo cho tông môn, thăm dò hành động của ma Viêm Tông.
Bọn họ muốn lấy lý do này để dọa dẫm tiểu tử Trác Uyên này, đã không còn cơ hội từ lâu. Trong lúc nhất thời, ba người hối hận khóe miệng co quắp, thầm mắng tiểu tử này đúng là miệng lưỡi xảo quyệt, quỷ kế đa đoan, cứ nhẹ nhàng dùng một cái cớ cho bọn họ để né qua chuyện này.
Quả nhiên không hổ hồ ly gian trá giảo hoạt, Trác quản gia mà!
Nhưng bọn họ hối hận, trong lòng Trác Uyên còn hối hận hơn!
Vừa rồi ba người kia vừa mở miệng, nói đã đau đầu, hắn biết ngay ba người này không có ý tốt, chắc chắn có tính toán gì đó với hắn. Kết quả hắn đảo qua đảo lại với bọn họ, sang đông sang tây.
Nhưng không ngờ được, sang đến chuyện thách thức thượng tam tông.
Lúc đầu nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, khiêu chiến trung tam tông, đưa Ma Sách Tông lên hàng trung tâm tông, nhiệm vụ của hắn vậy là xong. Nhưng bây giờ thì hay rồi, nhiệm vụ thăng cấp, đi thách thức thượng tam tông.
Một tên thực lực như Viêm Ma, hắn đã biết đệ tử thượng tam tông không đơn giản, đến mức cuối cùng hắn không thể không dùng một nửa uy lực của long hồn mới đánh tan hoàn toàn được tiểu tử kia.
Nếu thượng tam tông vẫn còn người lợi hại hơn cả Viêm Ma đó, vậy hắn thực sự là tự tìm khổ. Đến lúc đó trận quyết chiến đến hoàn cảnh như thế nào, hắn cũng không rõ được!
"Ài, cái miệng hèn này của lão tử, đúng là khi không đi gây chuyện!"
Trác Uyên đạp bộp một cái lên miệng của mình, trong lòng thầm than một tiếng.
Đúng lúc này, Thủy Nhược Hoa không biết sao lại chợt đi đến trước mặt hắn, thấy vậy thì nói với vẻ kỳ lạ: "Ấy... Trác công tử, ngài có gì vậy?"
"Ta... Ta đau răng!"Trác Uyên khẽ chau mày, từ chối cho ý kiến nói.
Đau răng?
Thủy Nhược Hoa nhìn Trác Uyên hết sức kỳ lạ, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tất cả mọi người là tu giả quanh năm, sao có thể có bệnh vặt như đau răng?
Thủy Nhược Hoa nhìn dáng vẻ buồn bực của Trác Uyên, không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Lông mày Trác Uyên nhíu lại, nhìn nàng, khó hiểu nói: "Ừm... Ngươi đến tìm ta có chuyện gì, không phải là đặc biệt đến chế giễu ta đau răng đấy chứ?"
"Sao có thể được, ta cũng vừa mới biết ngươi có tật xấu đau răng này!"
Thủy Nhược Hoa cố nén ý cười, cung kính ôm quyền nói: "Trác công tử, lần này đa tạ ngươi ra tay tương trợ, đại ân đại đức, Huyền Thiên Tông khắc ghi trong tâm. Lần này tất cả mọi người đi tham gia Song Long Hội, cũng vừa tiện đường. Chúng ta thấy đệ tử tông môn đây có nhiều bất tiện, hay là mọi người kết bạn, trên đường chúng ta cũng lo liệu cẩn thận hơn cho bọn họ, xem như là báo đáp ân cứu mạng của Trác công tử."
"Không cần, ta là người tự có sắp xếp, không cần các ngươi ngang ngược can thiệp!" Trác Uyên dứt khoát từ chối.
Thủy Nhược Hoa thấy vậy, không khỏi khẩn trương, vội vàng cười nói: "Trác công tử không cần khách khí, ngài là đại ân nhân của chúng ta, đệ tử tông môn đây hành động bất tiện, chúng ta ở bên chăm sóc là chuyện đương nhiên!"
Trác Uyên nhìn kỹ Thủy Nhược Hoa, chợt cười khẽ một tiếng: "Trác Uyên này một là không tin có chiếc bánh rơi xuống từ trên trời, hai là không trông cậy vào chuyện có ơn tất báo, chỉ thích gì làm nấy thôi. Cô nương, hành động lúc này của ngươi có hơi lạ lùng đấy. Chuyện bất thường ắt có mê hoặc, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?"
Thủy Nhược Hoa chợt thấy giật mình, nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Trác Uyên, dường như bắn thẳng đến trái tim nàng, cái gì cũng nhìn thấu, bỗng không khỏi lo lắng, ấp úng, không biết nên đáp lời như thế nào.
Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng hét không nén được giận dữ của Tuyên Thiếu Vũ: "Cái gì, chúng ta cũng đi với đám trộm cướp ma đạo này, tuyệt đối không thể! Huyền Thiên Tông chúng ta là tông môn chính đạo, há có thể thông đồng làm vậy với bọn họ?"
"Công tử, bây giờ chẳng biết Viêm Ma kia đã đi đâu, người trong ma đạo luôn có thù tất báo. Nếu hắn ta trở về báo thù, chúng ta không có ai là đối thủ của hắn ta. Bây giờ cũng chỉ có tên đệ tử kia của Ma Sách Tông mới có thể ngăn cản được hắn ta. Chúng ta chỉ có đồng hành với bọn họ suốt dọc đường mới có thể an toàn đến Song Long Hội. Đợi đến nơi rồi, đương nhiên chúng ta mỗi người đi một ngả, không để ý tới hắn nữa. Công tử thanh cao, lão hủ rất kính trọng. Nhưng chuyện quá khẩn cấp, mong công tử lấy đại cục làm trọng, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đi..."
Có lẽ là bị sự tùy hứng của Tuyên Thiếu Vũ khiến cho cuống lên, một vị trưởng lão Huyền Thiên Tông cũng lớn tiếng quát lên quang minh lẫm liệt, có điều tiếng quát này của lão ta vang lớn quá, người toàn bộ sơn cốc đều nghe rõ.
Đám người Ma Sách Tông cùng phẫn nộ trừng bọn họ, khinh thường nhếch miệng, nghiến răng nghiến lợi.
Hay cho một Huyền Thiên Tông, qua sông chặt cầu, cái quái gì chứ!
Thủy Nhược Hoa ở trước mặt Trác Uyên cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng bỗng dưng bên tai của nàng lại nghe thấy tiếng cười khẽ khi bị chọc cười của Trác Uyên.
"Thì ra là thế, Viêm Ma đó chạy, sợ hắn ta trở về trả thù nên tìm ta làm bảo tiêu. Nhưng đáng tiếc, không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn. Huyền Thiên Tông các ngươi có trưởng lão như vậy dẫn đội, cũng đúng là hiếm thấy. Cho dù đi Song Long Hội, cũng chắc chắn là hạng chót, còn không bằng cứ thế dẹp đường hồi phủ đi, ha ha ha..."
Trác Uyên cười lớn một tiếng, quay người đi đến đám người Ma Sách Tông.
Thủy Nhược Hoa thấy thế, vội quýnh lên, lớn tiếng nói: "Trác tiên sinh, xin ngài bớt giận..."
Nhưng Trác Uyên cũng không hề đáp lời, rời đi luôn, chỉ có Thủy Nhược Hoa ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, dường như có chút si mê, khóe miệng thoáng qua một nụ cười khó hiểu...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất