Dưới áp lực từ sự uy hiếp đầy khiêu khích của anh, cuối cùng Diệp Sanh Ca cũng phải mở mắt ra. Gương mặt đẹp trai có chút lười biếng của Kỷ Thời Đình hiện rõ trước mắt cô.
Kỷ Thời Đình nhìn đôi lông mi của cô đang run rẩy dữ dội, mỉm cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt cô: “Tại sao không dám nhìn tôi, hửm?”
Diệp Sanh Ca cảm thấy những chỗ bị anh hôn tê dại đến khó chịu, cô khẽ co rút lại.
“Tôi… tôi ngại thôi!” Cô mạnh dạn tìm một cái cớ, đồng thời mặt cô đỏ lên rất đúng lúc.
Kỷ Thời Đình nhìn cô với nét mặt đầy thích thú trong vài giây, cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo chút châm biếm: “Ngại ngùng sao? Lúc trước cô hùng hổ tuyên bố không cần trái tim tôi, chỉ cần có được cơ thể tôi, giờ cô lại ngại ư?”
“Lúc đó tôi thật không biết điều…” Diệp Sanh Ca nhớ đúng là mình đã nói những lời tương tự, khuôn mặt cô càng đỏ hơn: “Tôi sai rồi, tôi không nên có ý đồ gì với anh!”
“Không sao, cứ tiếp tục có ý đồ đi.” Kỷ Thời Đình khẽ cười lạnh: “Người muốn có tôi rất nhiều, thêm cả em cũng không nhiều lắm.”
Nói rồi anh chuẩn bị tiến tới.
“Đợi đã!” Diệp Sanh Ca bất ngờ nảy ra ý tưởng, cô liếm môi, nở nụ cười nịnh nọt: “Hay là… chúng ta đổi tư thế?”
Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tư thế gì?”
“Anh có muốn thử… từ phía sau không…” Diệp Sanh Ca cố nén sự xấu hổ để thốt ra những từ này, ánh mắt cô thấp thoáng chớp động.
Kỷ Thời Đình nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý.
Anh biết cô chỉ đang cố tránh việc phải đối mặt với anh khi làm chuyện này, nhưng…
Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cơ thể anh đột nhiên căng lại.
Hầu kết của người đàn ông khẽ nhấp nhô, cuối cùng anh cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, giọng anh khàn khàn đáp: “Có thể thử.”
…
Lần thử này kéo dài gần một giờ, khi kết thúc, Diệp Sanh Ca cảm thấy toàn thân mệt lả đến mức không còn đủ sức để nhấc tay lên.
Kỷ Thời Đình rất hài lòng, vô cùng hài lòng.
Bởi vì anh phát hiện ra lưng của người phụ nữ này cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần anh hôn lên đó, cô sẽ cực kì kích động. Khi nghĩ đến cảnh cô run rẩy trong vòng tay mình, Kỷ Thời Đình lại có ý định làm thêm một lần nữa.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi trống rỗng, cuối cùng anh cũng nể tình tha cho cô.
Anh kéo cô vào lòng một lần nữa, xoa nhẹ tóc cô nói khẽ: “Ngủ đi.”
Lần này Diệp Sanh Ca muốn từ chối cũng không còn sức nữa, khi mệt mỏi đến cực hạn, cô không còn tâm trí để suy nghĩ lung tung, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, bị tiếng bước chân không ngừng ngoài cửa đánh thức.
Diệp Sanh Ca nhắm mắt lật người, nhưng cơn đau nhức trong cơ thể khiến cô hít một hơi lạnh.
Ký ức đêm qua ùa về, cô đột nhiên mở to mắt.
May thay, giường bên cạnh trống không.
Cô vội vàng ngồi dậy, ngay lập tức nhìn thấy Kỷ Thời Đình đang mặc áo ngủ dài ngồi ở bàn làm việc. Anh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngồi trước máy tính, có vẻ như đang xử lý công việc.
“Ngủ đủ chưa?” Anh nghe thấy động tĩnh liền thản nhiên nói: “Nhanh mặc đồ vào, nếu không sẽ không kịp đâu.”
“…Gì cơ?” Diệp Sanh Ca phản ứng chậm nửa nhịp.
“À, ông nội tôi không biết từ đâu nghe tin tôi qua đêm với một người phụ nữ, ông sắp đến để bắt quả tang rồi đấy.” Anh nói với vẻ bình thản, ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
Diệp Sanh Ca ngây người trong vài giây mới phản ứng lại.
Ông nội của anh… đúng rồi, ông Kỷ luôn ép Kỷ Thời Đình phải kết hôn lấy vợ.
Nếu ông Kỷ thấy cô và Kỷ Thời Đình ở cùng một phòng, chắc chắn ông sẽ không để cô yên!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất