Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Tạ Tư Ỷ nghĩ đến chiếc đĩa trống trơn mà cô ta nhìn thấy trong phòng làm việc, cô ta liền mỉm cười.
Đang ở phòng tắm là đúng rồi, e là…khả năng cao là đang ngâm nước lạnh đấy.
Cô ta cởi áo khoác ngoài ra rồi tiện tay vứt lên thành ghế, đi đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy mở cửa ra nhưng lại không mở được.
Tạ Tư Ỷ liền đi sang bên cạnh vài bước, im lặng chờ đợi.
Đợi một lúc lâu, âm thanh nước chảy cũng không còn nữa, có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông mở cửa phòng tắm bước ra.
Anh đang dùng khăn để lau khô tóc, vậy nên không hề phát hiện Tạ Tư Ỷ đang đứng ở bên cạnh, bình thản bước ra ngoài.
Người đàn ông đó chỉ quấn quanh eo một lớp khăn tắm, để lộ ra nửa thân trên săn chắc và thể hình đẹp đẽ, vì đang lau tóc nên toàn bộ phần cơ ở bắp tay và vai sau của anh đều đang chuyển động liên tục làm cho từng đường cơ di chuyển nhịp nhàng tạo cảm giác vô cùng mạnh mẽ và rắn rỏi.
Gương mặt của Tạ Tư Ỷ bỗng chốc đỏ ửng lên, cô ta hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên chạy đến ôm chặt lấy eo của người đàn ông từ phía sau.
Sự rắn chắc của những múi cơ cùng làn da mềm mại đang lướt qua trong lòng bàn tay khiến tim của cô ta lại đập nhanh hơn nữa.
“Thời Đình…” Cô ta nói ra cái cớ mà mình đã chuẩn bị từ trước, kề môi sát vào lưng của anh: “Chị khó chịu quá, hình như chị bị người ta bỏ thuốc rồi…em giúp chị với…”
Người đàn ông này dường như không bất ngờ trước sự xuất hiện của cô ta.
Cô ta chợt nghe thấy tiếng cười của người đàn ông đó, sau đó anh nắm lấy hai tay cô ta, rồi dùng sức gỡ mạnh ra.
“Không!” Tạ Tư Ỷ lập tức siết chặt tay lại: “Chị thật sự rất khó chịu, em giúp chị có được không?”
“E là tôi không giúp được cô rồi, cô Tạ.” Người đàn ông đã cuối cùng cũng chịu lên tiếng, giọng nói đầy sự lả lướt và châm biếm.
Tạ Tư Ỷ giật mình “a” một tiếng, sau đó liền buông tay ra lùi về sau vài bước.
Người đàn ông đó quay người lại, đối mặt với cô ta, anh mỉm cười: “Khiến cô thất vọng rồi.”
“Anh…Kiều Nghiễn Trạch?” Tạ Tư Ỷ giật mình, giọng điệu dịu dàng quyến rũ ban nãy cũng biến mất: “Sao anh lại ở đây? Đây rõ ràng là phòng của Thời Đình mà!”
“Đúng vậy.” Kiều Nghiễn Trạch tiếp tục dùng khăn lau khô tóc như không có chuyện gì: “Tôi không muốn ngủ ở phòng ngủ cho khách nên đã giành phòng của anh ấy để ngủ.”
Đôi môi của Tạ Tư Ỷ run lên, cô ta đột nhiên phát hiện ra: “Anh…không sao à?”
Sự giễu cợt trong mắt của Kiều Nghiễn Trạch càng rõ ràng hơn: “Sao lại có sao?”
Chuyện đã đến nước này, Tạ Tư Ỷ cũng không muốn đóng kịch nữa: “Những ly rượu đó…tôi rõ ràng nhìn thấy các anh đã uống hết rồi mà.”
“Ồ, rượu mà chúng tôi uống là do chú Tần đem đến.” Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày cười nói: “Làm uổng phí lòng tốt của cô mất rồi, thật lòng xin lỗi cô nhé.”
Gương mặt của Tạ Tư Ỷ tái đi.
“Thời Đình đang ở đâu?” Cô ta hạ giọng hỏi.
“Không biết, đây là nhà của cậu ấy, lẽ nào cô đang lo rằng cậu ấy không có chỗ ngủ sao?” Kiều Nghiễn Trạch vứt khăn tắm sang một bên, mỉm cười nói: “Cô Tạ, tôi không ngờ rằng cô lại trực tiếp chạy đến phòng của Thời Đình, cô nói cô bị người ta bỏ thuốc à… Ha, tôi cũng thấy như vậy, hơn nữa hình như hàm lượng thuốc không nhẹ đâu.”
Tạ Tư Ỷ nghe thấy những lời nói mỉa mai đó của anh ta liền cảm thấy choáng váng đầu óc.
Vụt mất cơ hội lần này rất khó để cô ta có thể tìm được cơ hội lần nữa. Cô ta biết rõ Kỷ Thời Đình đề phòng mình nhiều đến mức nào, trước đây chỉ là do không có chứng cứ mà thôi. Bây giờ lại có nhân chứng là tên Kiều Nghiễn Trạch này, có lẽ cô ta muốn bước chân vào nhà họ Kỷ sẽ là một chuyện khó khăn.
“Không được tiết lộ ra ngoài!” Tạ Tư Ỷ đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Kiều Nghiễn Trạch, chỉ cần anh không nói cho Thời Đình biết chuyện này, tôi có thể làm giúp anh một việc.”
“Vậy sao?” Kiều Nghiễn Trạch nhìn cô ta với ánh mắt đầy sự giễu cợt.

Ads
';
Advertisement