Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Anh hiểu.” Kỷ Thời Đình ngắt lời cô, ánh mắt đen thẳm mang theo chút cảm xúc u ám: “Có phải em nhớ nhung Kỷ Thời Đình trước kia hơn, đúng không?”
Anh mất trí nhớ, theo một cách nào đó, anh không còn hoàn chỉnh. Việc cô có chút lo ngại là điều dễ hiểu.
Diệp Sanh Ca lập tức nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của anh.
“Đối với em, dù anh là Kỷ Thời Đình của ngày xưa hay bây giờ thì cũng đều như nhau.” Cô cắn môi mỉm cười, khuôn mặt còn vương chút đỏ ửng: “Hơn nữa, khiến anh một lần nữa yêu em, em cảm thấy rất thành công.”
Đôi mắt của cô trong veo, không chút gợn sóng.
Lòng Kỷ Thời Đình mềm đi, anh khẽ cong môi cười, nhưng vẫn không quên đả kích cô: “Anh đã yêu em lại từ khi nào?”
“Em đang cố gắng vì điều đó mà.” Cô nói, thở dài tiếc nuối: “Ai da, khách sạn em ở có sẵn… thật đáng tiếc.”
Lúc chiều, nếu không bị Tôn Diệp làm phiền, có lẽ cô đã đạt được điều mình mong muốn.
Kỷ Thời Đình khẽ nuốt khan: “Diệp Sanh Ca, em có biết điều gì gọi là giữ gìn sự nết na không?”
Cô cười đắc ý: “Nhưng anh thích em như vậy mà. Nếu ngay từ đầu em giữ khoảng cách, chúng ta đâu thể có ngày hôm nay.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô chăm chú một lúc, không thể xác định lời cô nói là thật hay đùa.
“Em có kế hoạch gì tiếp theo không?” Anh đổi chủ đề.
“Ban đầu em có sự kiện vào ngày mai và ngày kia, nhưng em đã nhờ Tôn Diệp hủy rồi.” Cô nháy mắt tinh nghịch: “Vậy nên, hai ngày tới em rất rảnh.”
“Đã hủy rồi thì thôi.” Kỷ Thời Đình trầm ngâm một chút: “Nhưng sau này, công việc vẫn phải đặt lên hàng đầu, em đã đồng ý rồi.”
“Khi nào em đồng ý vậy?” Diệp Sanh Ca ngạc nhiên.
“Lúc anh hôn em.” Anh trả lời bình thản.
Diệp Sanh Ca khựng lại, cô không còn nhớ rõ những gì anh đã nói với cô trong lúc say đắm, cũng không nhớ mình đã đồng ý những gì.
Cô chỉ có thể ngượng ngùng chấp nhận: “Vậy anh cũng phải giữ liên lạc với em, anh đã hứa rồi.”
“Được.” Người đàn ông gật đầu: “Em có mang theo quần áo ngủ không?”
Diệp Sanh Ca lắc đầu.
“Trong phòng tắm có áo ngủ của anh, rất sạch sẽ.” Anh đưa tay xoa nhẹ tóc cô: “Em đi tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi sớm.”
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy cổ tay anh và nói: “Anh đừng đi, ngủ lại đây được không? Yên tâm, em không làm phiền anh đâu.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, lòng anh xao động, không tự chủ được mà gật đầu: “Được.”

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn xuống giường.
Lúc này, cô mới có thời gian quan sát kỹ căn phòng của anh.
Dù là lúc nào, phòng của Kỷ Thời Đình luôn mang phong cách tối giản, đen trắng, không có những món đồ trang trí thừa thãi. Kể từ khi hai đứa trẻ ra đời, biệt thự Thiên Phàm đã bị cô sửa đổi đến mức khó nhận ra. Cô không biết anh có quen ở đó không…
Diệp Sanh Ca vừa nghĩ linh tinh, vừa nhanh chóng tắm rửa rồi bước ra. Nhìn thấy Kỷ Thời Đình vẫn còn ở đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, người đàn ông đang ngồi trên giường, đặt máy tính xách tay lên đầu gối, đôi tay anh gõ nhẹ nhàng lên bàn phím, dáng vẻ dù có chút lười biếng nhưng ánh mắt vẫn rất tập trung.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh tuấn, đậm nét nam tính khiến tim cô đập loạn nhịp.
Diệp Sanh Ca bỗng thấy choáng váng, đã lâu rồi cô không nhìn thấy cảnh tượng này, lâu đến mức cô không kìm được lại nghi ngờ mình đang mơ.
Cô bước tới, leo lên giường, lặng lẽ dựa đầu lên vai anh, hương thơm quen thuộc khiến lòng cô dần bình yên lại.
Đây không phải là ảo giác, người đàn ông này đang ở bên cạnh cô, trong tầm với của cô.

Ads
';
Advertisement