“Anh chỉ có thể ăn đồ em nấu thôi. Vậy em có chịu nấu cho anh mỗi ngày không?” Giọng nói của Kiều Nghiễn Trạch nhẹ nhàng vang lên, nhưng ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.
Hôm nay cô gái này ăn mặc rất giản dị, nhưng lại khéo léo chọn một chiếc áo lót giống như yếm, với một sợi dây đỏ mảnh vòng qua cổ cô, rồi biến mất vào bên trong chiếc áo sơ mi. Điều này càng làm người ta tò mò về cảnh sắc ẩn giấu bên trong.
Sợi dây đỏ tưởng chừng như vô hại ấy lại mang đến một sự cám dỗ kỳ lạ, nhịp nhàng theo từng hơi thở của cô gái, khiến người khác khó lòng rời mắt. Kiều Nghiễn Trạch cảm nhận như sợi dây ấy đang quấn chặt lấy trái tim mình, khiến cơ thể anh không tự chủ mà căng cứng.
Lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở nơi kết thúc của sợi dây đỏ, yết hầu của anh khẽ chuyển động, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Nếu không biết rõ rằng cô luôn tránh xa anh, anh chắc chắn sẽ nghĩ cô đang cố tình quyến rũ mình.
Lê Dĩ Niệm lại hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ của anh, cô nhướng mày nhẹ nhàng đáp trả: “Kiều Nghiễn Trạch, nếu một ngày nào đó anh mang thai mà bị nghén nặng, em đảm bảo sẽ nấu cho anh mỗi ngày.”
Kiều Nghiễn Trạch khẽ cười mỉa, không nói thêm gì mà cúi xuống cắn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của cô, cùng với sợi dây đỏ kia.
Cơ thể cô gái run lên, mặt đỏ bừng cố gắng vùng vẫy: “Kiều Nghiễn Trạch!”
Đúng lúc này, Lâm Nhiễm, người đang chăm chú nhặt rau, đột nhiên đứng bật dậy: “Chị Dĩ Niệm, em đi xem chị Sanh Ca đã về chưa.”
Nói xong, cô nàng đỏ mặt chạy vội ra khỏi bếp.
Lê Dĩ Niệm vẫn chưa kịp hoàn hồn khỏi cảm giác ngượng ngùng thì ngay lập tức cảm nhận được một sự tê dại khác trên cổ — tên đàn ông này có phải là chó không?
Hơi thở nặng nề của anh vang lên rõ ràng bên tai, Lê Dĩ Niệm biết lúc này cô không thể thoát khỏi anh, chỉ có thể cắn môi chịu đựng.
Chiếc áo sơ mi mỏng manh dường như bị anh dùng răng kéo xuống, để lộ gần hết bờ vai trắng mịn của cô, ngay sau đó là cảm giác ấm nóng và ẩm ướt.
Cô không tự chủ mà run rẩy.
Kiều Nghiễn Trạch xoay người cô lại, đặt cô ngồi lên bếp, để cô đối diện với mình.
Lê Dĩ Niệm phải vòng tay ôm lấy anh để giữ thăng bằng. Chiếc áo sơ mi của cô đã bị kéo xuống quá nửa, khiến cảnh sắc nơi ngực cô lộ ra gần hết trước mắt anh.
Kiều Nghiễn Trạch cúi người sát cô, giọng nói khàn khàn: “Lần sau cũng mặc thế này nhé, hửm?”
Lê Dĩ Niệm cúi xuống nhìn chiếc áo lót của mình, cắn môi nhả ra một từ: “Không.”
Sáng nay cô chỉ mặc chiếc áo lót này để tiện phối với chiếc áo sơ mi oversize, ai mà ngờ được anh lại dễ bị kích thích đến thế.
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ lấy em ngay tại đây.” Kiều Nghiễn Trạch nói với giọng khàn đặc, tay anh đã luồn vào trong váy cô.
Lê Dĩ Niệm thở gấp, khẽ nói: “Nếu anh không sợ bị người ta nhìn thấy, thì cứ tự nhiên.”
Ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch càng trở nên sâu thẳm, không do dự mà kéo khóa quần xuống, đồng thời phủ lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Lê Dĩ Niệm không né tránh, để mặc bàn tay lớn của anh tự do khám phá cơ thể mình, tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng của cô khiến Kiều Nghiễn Trạch càng không thể kiềm chế. Những cảm xúc ban đầu chỉ là năm phần, nay đã tăng lên đến mười phần.
Hơn nữa, hôm nay cô gái này lại ngoan ngoãn hiếm thấy.
Nhưng khi anh vừa mới bắt đầu tiến vào, từ phía sau bỗng vang lên giọng nói vui vẻ của Lâm Nhiễm: “Anh Kiều, chị Dĩ Niệm, chị Sanh Ca và anh Kỷ đến rồi!”
Cơ thể Kiều Nghiễn Trạch vừa chuẩn bị chuyển động thì lập tức cứng đờ, khuôn mặt anh tối sầm lại.
Cánh cửa bếp không đóng, nhưng từ phía sau nhìn lại, Kiều Nghiễn Trạch vẫn giữ vẻ ngoài chỉnh tề, nên Lâm Nhiễm hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất