Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm: “Xuống máy bay là em đến đây ngay sao?”
Diệp Sanh Ca khẽ gật đầu: “Vì đây là thời gian anh hẹn mà…”
Đồng tử người đàn ông co rút lại, một lúc sau mới khàn giọng lên tiếng: “Là lỗi của anh. Em ngủ một giấc ở đây rồi hãy về.”
“Không được!” Diệp Sanh Ca phản đối kịch liệt, “Em phải về… Về đến nhà em sẽ ngủ ngay, anh yên tâm.”
Kỷ Thời Đình lại siết chặt cô trong lòng, ánh mắt đen láy ẩn chứa sự cố chấp đến đáng sợ: “Em nhắm mắt lại cho anh, nếu không em cũng đừng hòng về.”
“Kỷ Thời Đình!” Diệp Sanh Ca sốt ruột đến mức vành mắt đỏ hoe, “Anh rõ ràng biết…”
“Phải, anh biết.” Người đàn ông nói, bàn tay nóng rực áp lên gáy cô, “Nếu em không chịu nhắm mắt lại, anh sẽ đánh ngất em.”
Diệp Sanh Ca nhìn anh với vẻ mặt khó tin: “Anh sẽ không!”
“Em cứ thử xem anh có hay không.” Đồng tử người đàn ông dường như co rút đến cực hạn.
Giây tiếp theo, không biết anh đã ấn vào đâu, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, cô bất ngờ chìm vào giấc ngủ.

Nhìn người phụ nữ trong lòng cuối cùng cũng nhắm mắt, ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, Kỷ Thời Đình mím chặt môi, đáy mắt đen kịt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Anh bế cô lên, đi đến phòng nghỉ nối liền với văn phòng, đặt cô xuống giường, sau đó cởi giày và áo khoác ngoài cho cô, cẩn thận đắp chăn.
Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt ngủ say của cô, bỗng khàn giọng cười: “Trói buộc… Đây là cuộc đời của anh, e là em không có tư cách phán xét.”

Diệp Sanh Ca ngủ rất say. Trong lúc đó, Thượng Thiên Ý có gọi điện thoại đến, Kỷ Thời Đình sau khi nghe máy, lập tức đầu dây bên kia im lặng như tờ.
Gần đến tối, Tôn Diệp rất biết ý chuẩn bị bữa tối cho hai người, anh ta vừa bày xong bữa tối thì từ phòng nghỉ vọng ra tiếng động.
Kỷ Thời Đình lập tức phẩy tay bảo anh ta ra ngoài, sau đó đi về phía phòng nghỉ.
Diệp Sanh Ca quả nhiên đã tỉnh, cô đang đánh giá xung quanh, trên mặt lộ vẻ tò mò, khóe môi nhếch lên một đường cong mang theo chút tà khí.
“Cô tỉnh rồi.” Kỷ Thời Đình thản nhiên lên tiếng, ánh mắt mang theo sự dò xét sâu xa.
Đối với sự xuất hiện của cô, Kỷ Thời Đình không hề bất ngờ – đây chính là kết quả anh mong muốn.
“Là anh.” Người phụ nữ nhìn thấy anh, lập tức cong môi cười, “Tôi nhớ anh.”
“Đói chưa? Có muốn ra ngoài ăn tối không?” Người đàn ông nhướng mày.
Cô có chút kinh ngạc: “Anh không sợ tôi sao? Lần trước anh suýt chút nữa thì chết đấy.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng.
Người phụ nữ này rõ ràng đã có chút thay đổi. Nụ cười tuy vẫn có chút tà ác, nhưng sự hung dữ đã giảm đi rất nhiều, ngữ khí và thần thái cũng không còn giống như một cô bé mười sáu tuổi nữa. Có vẻ như cô ta cũng đang trưởng thành.
“Cô không đáng sợ.” Kỷ Thời Đình khẽ cười, “Quan trọng nhất là, tôi cho rằng cô sẽ không làm hại tôi nữa.”
“Chưa chắc đâu.” Ánh mắt cô đảo quanh, “Máu của anh rất đẹp.”
Kỷ Thời Đình cười: “Vậy có muốn xem lại lần nữa không?”
Tuy nhiên, trên mặt cô không còn lộ ra vẻ khao khát và mong đợi như trước, ngược lại có khó chịu hừ lạnh một tiếng: “Thôi vậy, nếu tôi thật sự ra tay với anh, cô ấy sẽ hận chết tôi mất.”
“Cô không muốn cô ấy hận cô sao?” Kỷ Thời Đình thản nhiên hỏi.
“Không chỉ vậy.” Cô nhìn anh chăm chú, “Anh là người duy nhất không sợ tôi, thật kỳ lạ.”

(Vai đau quá, hôm nay còn nợ hai chương không viết nổi nữa, mai bù ~ Mọi người ngủ ngon ~)

Ads
';
Advertisement