Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Dáng người của Diệp Sanh Ca cao ráo thon thả, nhưng lúc này được anh ôm vào lòng lại trông mềm mại và nhỏ nhắn.
Cô thật sự cho rằng mình đang nằm mơ. Cô nhìn anh, khẽ mở đôi môi đỏ mọng ngầm cho phép anh tự do tấn công.
Kỷ Thời Đình hôn sâu và cuồng nhiệt, một lúc lâu sau mới buông cô ra.
Anh thở hổn hển, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên đôi môi cô, ánh mắt u ám đến cực điểm.
Cơ thể dễ dàng có phản ứng, nhưng lúc này, Kỷ Thời Đình đã lười đi tìm hiểu nguyên nhân, anh chỉ cần một kết quả.
“Kỷ Thời Đình…” Người phụ nữ trong lòng đột nhiên nhỏ giọng gọi tên anh, có lẽ vì uống rượu nên giọng cô hơi khàn.
“Ừ.” Yết hầu của anh lăn lăn, khóe môi hơi nhếch lên: “Sao vậy?”
“Tôi… hối hận…” Cô lẩm bẩm, giọng đầy tiếc nuối: “Lần đầu tiên tôi nên đồng ý với anh ấy.”
Kỷ Thời Đình thản nhiên: “Đồng ý kết hôn với anh ấy?”
“Đúng…” Người phụ nữ nhẹ nhàng đáp: “Anh ấy bị ông nội ép kết hôn cho nên lúc trước mới định kết hôn với tôi, không ngờ tôi lại từ chối.”
Nói xong, cô tràn đầy hối hận, còn dùng tay vỗ lên đầu mình: “Ngu ngốc chết mất!”
Kỷ Thời Đình nắm lấy cổ tay cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Xem ra cô thật sự rất hối hận.
“Vậy cô định làm thế nào?” Anh hỏi.
“Tôi đã từng nghĩ đến chuyện trực tiếp đi tìm ông nội anh ấy, nhưng lại sợ anh ấy giận…” Diệp Sanh Ca khó nhọc chớp chớp mắt, giọng nói hơi mơ hồ: “Hơn nữa, chắc là anh ấy có người mình thích thì phải, không biết có phải là vị hôn thê trước kia của anh ấy hay không.”
“Tại sao cô lại nghĩ anh ấy có người mình thích?” Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày.
“Bởi vì, mỗi lần ngủ với tôi, anh ấy đều… đều rất miễn cưỡng.” Diệp Sanh Ca càng nói giọng càng nhỏ: “Cho nên tôi cảm thấy anh ấy nhất định là đang giữ… giữ mình cho ai đó.”
Ánh mắt của Kỷ Thời Đình trầm xuống, bàn tay to nóng bỏng đã áp lên eo cô: “Anh ấy rất miễn cưỡng?”
Diệp Sanh Ca “ừm” một tiếng, đầu lại vùi sâu vào lòng anh hơn.
Kỷ Thời Đình muốn cho cô trải nghiệm xem anh có thật sự “rất miễn cưỡng” hay không.
Tuy nhiên chưa kịp hành động, chiếc điện thoại đặt trên bàn ăn của cô lại vang lên.
Kỷ Thời Đình dừng lại. Anh cầm điện thoại lên liền nhìn thấy ba chữ “Mộ Ngạn Hoài” nhấp nháy trên màn hình, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Vẫn chưa từ bỏ ý định sao.
Anh dứt khoát cúp điện thoại, sau đó nắm lấy ngón tay cái của Diệp Sanh Ca để mở khóa màn hình rồi mở danh bạ của cô ra.
Liếc thấy ba chữ “Trợ lý Tôn”, anh lạnh lùng hừ một tiếng, dứt khoát xóa đi. Tiếp đó tạo một liên lạc mới, nhập số riêng của mình vào, sau đó tắt điện thoại đặt lại trên bàn.
Kỷ Thời Đình cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng đã nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn.
Ngủ rồi sao?
Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên, nhìn hàng mi run nhẹ của cô, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Người phụ nữ này nhìn có vẻ thông minh nhưng thực ra là ngốc chết đi được.
Anh ôm Diệp Sanh Ca đặt lên sofa, lấy chăn đắp cho cô rồi điều chỉnh lại hơi thở cho bình ổn, sau đó mới gọi Tôn Diệp vào.
Tôn Diệp bước vào, cố gắng phân tán sự chú ý như thể hoàn toàn không nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên sofa.
“Tổng giám đốc.” Anh ta hạ giọng xuống rất thấp.
“Bảo họ dọn hết đồ ăn trên bàn đi.” Kỷ Thời Đình ra lệnh: “Đem bản kế hoạch ông Hoàng vừa để lại cho tôi.”
“Vâng.” Tôn Diệp cung kính đáp.

Diệp Sanh Ca sau khi tỉnh giấc, vẻ mặt rất mơ màng. Cô nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra mình đang ở đâu.
Cho đến khi nghe thấy tiếng lật giấy bên tai, như hiểu ra điều gì đó, cô vội quay đầu nhìn sang. Gương mặt nam tính và góc cạnh của người đàn ông hiện ra trước mắt cô.

Ads
';
Advertisement