Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Cơ thể người phụ nữ trước mặt mềm mại, hơi thở nhẹ như hoa, đôi mắt long lanh có chút giảo hoạt và đắc ý trông vô cùng sinh động.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình bỗng tối sầm lại, giọng nói vô thức trầm xuống: “Cô chắc chứ?”
Diệp Sanh Ca theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng cô chỉ do dự một chút rồi kiên định gật đầu.
Người đàn ông khẽ cười, một tay ôm lấy chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Diệp Sanh Ca giật mình, vôi ôm lấy cổ anh, cô không dám tin anh lại dễ nói chuyện như vậy.
“Kế hoạch để lại đây, tôi xem xong sẽ liên lạc với ông.” Kỷ Thời Đình ném lại một câu cho người đàn ông trung niên bên cạnh rồi ôm người phụ nữ trong lòng đi lên lầu.
“Vâng vâng, anh đi thong thả.” Người đàn ông trung niên vui mừng nói. Ông ta vốn tưởng rằng cuộc hẹn hôm nay đã đổ bể, không ngờ ông ta vẫn còn cơ hội.

Diệp Sanh Ca vùi mặt vào lồng ngực anh, chóp mũi ngửi thấy mùi hương bạc hà đặc trưng của anh, nhịp tim cô không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Khuôn mặt cô không biết từ lúc nào đã nóng bừng.
Cảm giác… quá thân mật, thân mật đến mức cô đã hơi hối hận vì sự được voi đòi tiên của mình.
Chỉ là, cô thật sự không ngờ Kỷ Thời Đình lại không nói không rằng bế cô lên như vậy.
Bước chân anh rất vững vàng, từng hơi thở đều đều phả vào đỉnh đầu cô, Diệp Sanh Ca cảm thấy sống lưng không khỏi tê dại.
Chết tiệt…
May mà không lâu sau, Kỷ Thời Đình đã đặt cô xuống ghế sofa.
Nhiệt độ trên mặt cô vẫn chưa giảm, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh lại nâng cằm cô lên.
Anh cúi đầu nhìn cô với đáy mắt vô cùng khó hiểu.
Cảm giác nguy hiểm đó lại xuất hiện, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy da đầu tê dại.
Cô nặn ra một nụ cười hết sức gượng gạo: “Anh Kỷ, cảm ơn anh…”
Kỷ Thời Đình khẽ cười. Đó là một nụ cười dịu dàng, xua tan vẻ lạnh lùng xa cách của anh. Nụ cười đó cũng mang một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Diệp Sanh Ca nuốt nước miếng cái ực, theo bản năng rụt người lại.
“Không cần khách sáo.” Kỷ Thời Đình một tay ôm lấy vai cô, một tay đưa xuống. Anh vén chiếc váy dài của cô lên, đầu ngón tay thô ráp ấn vào chỗ lõm sau đầu gối cô.
“A…” Diệp Sanh Ca hít vào một ngụm khí lạnh, cả người run lên: “Đừng… đừng chạm vào chỗ đó…”
“Không phải chân cô mềm nhũn sao.” Yết hầu người đàn ông chuyển động, giọng nói càng trầm hơn: “Để tôi kiểm tra cho cô.”
“Không… không phải…” Cả người Diệp Sanh Ca cứng đờ, ngay cả bản thân cô cũng không biết chỗ lõm sau đầu gối lại là điểm nhạy cảm của mình. Anh chỉ chạm nhẹ đã vô tình kích thích từng dòng điện trong cơ thể cô khiến cô khó chịu đến run người.
“Không phải chỗ này?” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình vẫn ung dung, tay trái giữ chặt vai không cho cô động đậy, tay phải lướt dọc theo bắp đùi cô khiến Diệp Sanh Ca khẽ rùng mình.
“Anh Kỷ, tôi sai rồi, tôi sai rồi…” Diệp Sanh Ca sắp khóc: “Tôi không sao, chân tôi không sao… Anh buông tôi ra được không…”
“Xem ra chỗ này cũng không đúng.” Kỷ Thời Đình dường như không nghe thấy lời cô nói, tay phải tiếp tục di chuyển, đến tận đùi trong của cô: “Vậy chỗ này thì sao, hửm?”
Diệp Sanh Ca cắn chặt đầu lưỡi, cô sợ mình sẽ rên rỉ thành tiếng.
PS:— Che mặt…

Ads
';
Advertisement