Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kiều Nghiễn Trạch nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Tốt lắm, quả nhiên là người phụ nữ mà Thời Đình từng để mắt, rất có khí phách.”
Diệp Sanh Ca nghiến răng.
Đã từng để mắt là sao? Tên Kiều Nghiễn Trạch này thật sự quá đáng ghét, nhất định phải đâm cho trái tim cô một nhát mới chịu bỏ qua.
“Tứ thiếu gia, anh cũng quả nhiên là người đàn ông bị Lê Dĩ Niệm đá.” Diệp Sanh Ca phản kích, “Sự trơ trẽn và thủ đoạn đê tiện của anh thật sự khiến tôi phải mở rộng tầm mắt.”
Nào, đến đây, chúng ta cùng tổn thương nhau đi!
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra vài phần đau đớn.
“Rất tốt.” Anh ta nhẹ nhàng thốt ra hai chữ này, đứng dậy, “Chúng ta cứ chờ xem.”
Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm Diệp Sanh Ca một lúc lâu, xoay người sải bước rời đi.
Sau khi Kiều Nghiễn Trạch rời đi, Diệp Sanh Ca như mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế. Khuôn mặt trắng bệch hồi lâu vẫn chưa khôi phục lại chút huyết sắc nào.
Kiều Nghiễn Trạch nói rõ ràng thời gian địa điểm như vậy, chứng tỏ… là thật.
Kỷ Thời Đình thật sự đã bắt đầu hẹn hò với người phụ nữ khác.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến ngày này, nhưng cô không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, càng không ngờ rằng cô lại đau lòng đến thế.
Mấy ngày nay, cô như con đà điểu, cố gắng không để ý đến tin tức của anh, nhưng không ngờ Kiều Nghiễn Trạch lại bất ngờ ném tin tức này cho cô khiến cô choáng váng muốn rơi lệ.
Một lúc lâu sau, cô mới cố gắng đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp coi như không có chuyện gì mà tiếp tục công việc.

Buổi tối, cô và Lâm Nhiễm trở về chung cư Minh.
Lâm Nhiễm lái xe, Diệp Sanh Ca ngồi ở ghế phụ, chỉ cảm thấy thái dương đau như kim châm, nhưng cô không dám nhắm mắt, sợ rằng vừa nhắm mắt sẽ ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay, có lẽ vì cô tập trung vào công việc, nhân cách thứ hai không xuất hiện, nhưng cô vẫn không dám lơ là.
Vì là mùa đông nên trời tối rất nhanh, xe đi được nửa đường thì màn đêm đã buông xuống, đèn đường lần lượt sáng lên, không lâu sau trên trời cũng bắt đầu mưa phùn.
Diệp Sanh Ca nhìn những hạt mưa bay lất phất ngoài cửa sổ, Lâm Nhiễm bỗng nhiên kêu lên: “Chị Sanh Ca, hình như em đi nhầm đường rồi!”
“Không sao.” Diệp Sanh Ca lấy lại tinh thần đáp, “Vậy thì đi đường vòng, dù sao cũng không gấp.”
“Vâng.” Lâm Nhiễm đáp một tiếng, đánh lái, cho xe rẽ vào một con đường nhỏ vắng vẻ.
Kết quả đi được một lúc thì xe đột nhiên chết máy.
Lâm Nhiễm ngẩn người, thử khởi động lại nhưng xe không có phản ứng.
Cô nàng ủ rũ nói: “Chị Sanh Ca, hình như xe bị hỏng rồi…”
Diệp Sanh Ca lúc này mới biết thế nào là họa vô đơn chí, cô bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm: “Gọi điện cho công ty cứu hộ, chúng ta ở đây đợi một lát.”
Cô bỗng nhiên nhớ đến hôm đó Kỷ Thời Đình lấy cớ xe bị hỏng để tạo cơ hội ở bên cô, kết quả lời nói của anh thật sự ứng nghiệm, nhưng lại ứng nghiệm trên người cô.
Trong lòng Diệp Sanh Ca dâng lên một cảm giác hoang đường.
Lâm Nhiễm đang gọi điện thoại, cô bỗng nhiên cảm thấy ngột ngạt, liền đẩy cửa xuống xe. Dù sao con đường này cũng vắng vẻ, không có nhiều xe cộ qua lại.
Những hạt mưa li ti rơi trên mặt cô, mang đến cảm giác khác lạ.
Lúc này, một chiếc xe sang màu đen im lặng tiến đến từ xa, ánh đèn pha khiến cô theo bản năng đưa tay che mắt.
Ngay sau đó, đèn pha tắt, chiếc xe cũng từ từ dừng lại bên cạnh cô.
“Thời Đình, sao vậy?” Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên, “Chưa đến nơi sao?”
Diệp Sanh Ca chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay lớn nắm chặt——

Ads
';
Advertisement