Chú Tần không ngờ Diệp Sanh Ca lại phản ứng như vậy, nhất thời ngây người.
“Thiếu phu nhân, cô đừng làm khó tôi.” Ông cười khổ, “Nếu cô không ký thì thủ tục sẽ hơi rắc rối.”
“Chuyện rắc rối của ông cụ không liên quan đến tôi. Tôi đã thực hiện lời hứa của mình rồi.” Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, mới nói tiếp: “Hơn nữa, tôi biết với địa vị của nhà họ Kỷ và sức ảnh hưởng của ông cụ, cho dù không cần bất kỳ thủ tục nào, muốn tôi và Thời Đình chấm dứt quan hệ vợ chồng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.”
Chú Tần cứng họng, không nói nên lời. Thái độ kiên quyết của Diệp Sanh Ca nằm ngoài dự đoán của ông.
Diệp Sanh Ca đặt cuốn sách cuối cùng vào vali, sau đó dứt khoát đóng lại, kéo cần đẩy lên.
“Tôi đi đây.” Diệp Sanh Ca nhìn ông, thản nhiên nói: “Cảm ơn chú vì đã luôn quan tâm chăm sóc.”
“Thiếu phu nhân…”
“Nhờ ông chuyển lời đến ông cụ, hôm nay tôi rời khỏi đây, sẽ không bao giờ dây dưa với Thời Đình nữa.” Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi, “Cũng mong ông ấy đừng bao giờ làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Nói xong, cô sải bước đi ra ngoài, để lại Chú Tần với vẻ mặt bất lực.
dì Tú cũng vừa lúc kéo một chiếc vali hành lý đi ra, chị đã giúp Diệp Sanh Ca thu dọn quần áo theo mùa và một số vật dụng cần thiết.
Diệp Sanh Ca nhận lấy vali từ tay chị, tạm biệt chị, sau đó sải bước rời đi. Cô bước rất nhanh, như đang cố gắng đấu tranh với chính mình, gương mặt trắng bệch không chút biểu cảm.
Cô không gọi tài xế mà tự mình gọi một chiếc xe, đến thẳng chung cư Minh.
Trở về căn hộ của mình, cô không bận tâm dọn dẹp đồ đạc, việc đầu tiên là sạc pin cho điện thoại, sau đó mở máy. Ngay lập tức, vô số tin nhắn ùa đến.
Hôm đó đưa Kỷ Thời Đình đến bệnh viện, cô chỉ lo cầm điện thoại của anh, hoàn toàn quên mất điện thoại của mình, sau đó cô lại ốm mấy ngày, coi như mất liên lạc hoàn toàn. Chắc chắn là đã khiến Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm lo lắng muốn chết.
Cô lần lượt gọi điện cho hai người, bảo họ đến chung cư Minh ngay lập tức.
Cô không giải thích gì, hai người cũng không hỏi nhiều, vừa cúp điện thoại liền vội vàng chạy đến. Nửa tiếng sau, hai người lần lượt có mặt.
“Sanh Ca, cậu dọa chết tôi rồi!” Vừa nhìn thấy cô, Thượng Thiên Ý đã cho cô một cái ôm thật chặt, “Tôi còn tưởng cậu bị tên biến thái Tiêu Duệ Lăng kia…”
Lâm Nhiễm cũng đỏ hoe đôi mắt: “Chị Sanh Ca, chị… sao chị lại về chung cư Minh ở, có phải đã xảy ra chuyện gì không, ngài Kỷ không cần chị nữa sao?”
Diệp Sanh Ca vừa mới khỏi bệnh, cơ thể còn rất yếu, bị Thượng Thiên Ý ôm chặt suýt chút nữa thì lật cả mắt.
“Hai người … nghe tôi từ từ nói.”
Diệp Sanh Ca đã suy nghĩ rất kỹ, chuyện cô mắc chứng đa nhân cách, tuyệt đối không thể giấu giếm bạn bè, nếu không, người tiếp theo bị liên lụy sẽ là bọn họ.
Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm ngồi song song trên ghế sofa, nghe cô kể xong, cả hai đều lộ ra vẻ mặt như gặp ma.
“Sợ rồi hả?” Cô lộ ra vẻ mặt yếu ớt.
Thượng Thiên Ý gãi đầu: “Trời đất, đa nhân cách, vậy mà có thật, trời đất ơi!”
Lâm Nhiễm lại hoàn toàn tập trung vào một vấn đề khác, cô nàng mếu máo: “Vậy chẳng phải là chị và anh Kỷ sẽ không còn khả năng nào nữa sao?”
“Nói như vậy, cậu tuyệt đối không thể sống một mình được.” Thượng Thiên Ý nhanh chóng quyết định, “Hay là thế này đi, dù sao bây giờ tôi cũng độc thân, tôi chuyển đến đây ở với cậu. Đúng rồi, tôi còn phải liên lạc với bác sĩ tâm lý cho cậu nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất