Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Cho đến khi cảm nhận được vị tanh của máu, người đàn ông mới buông cô ra, sau đó liếm nhẹ vào nơi anh vừa cắn rách.
“Em nói ra rồi còn muốn thu lại? Mơ đi.” Anh khàn giọng nói, “Nếu em còn dám nói linh tinh, anh sẽ bẻ gãy chân em!”
Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy mắt mình nóng lên, ấm ức đến suýt khóc.
“Em nói thật đấy.” Cô hít hít mũi, “Hôm nay nếu anh không giúp em, em sẽ đi tìm người đàn ông khác ngay. Anh thực sự nghĩ em không dám làm vậy sao?”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, một lúc sau anh bật cười khẽ: “Em sẽ không làm vậy. Bởi vì em đã không thể rời xa anh nữa rồi.”
Diệp Sanh Ca: “…”
Cô mở to mắt không thể tin nổi, tức giận đến mức toàn thân run lên. Lời tỏ tình chân thành từ đáy lòng của cô lại bị anh lấy ra để chế giễu cô sao?
Cô không mong đợi được đáp lại, nhưng… ít nhất cũng không nên đối xử với cô như vậy.
Trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, cô siết chặt tay, cố gắng kìm nén nước mắt: “Được, vậy chúng ta chờ xem.”
Nói xong, cô thu tay lại, quay mặt sang một bên, sắc mặt đã lạnh lùng.
Kỷ Thời Đình nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cô, khẽ thở dài, lại nắm cằm cô quay lại: “Diệp Sanh Ca, em ngốc quá rồi phải không? Nếu anh không muốn em, thì dù em có sinh con cho anh, kết quả cũng chẳng thay đổi được gì.”
Diệp Sanh Ca khẽ run rẩy hàng mi, khuôn mặt lộ ra vẻ hoang mang sợ hãi.
“Nhưng anh cần em.” Anh nói nhỏ, “Dù chúng ta có con hay không, chúng ta sẽ luôn bên nhau, được không?”
“Nhỡ đâu một ngày nào đó anh chán em thì sao?” Cô nhỏ giọng nói.
“Sẽ không.” Người đàn ông đáp lại ngay, bàn tay nóng bỏng luồn vào trong áo cô, giọng khàn đặc, “Anh sẽ không bao giờ chán em.”
Diệp Sanh Ca khẽ run rẩy hàng mi, cuối cùng không nói gì thêm.
Thấy cô ngoan ngoãn, Kỷ Thời Đình liền cởi bỏ quần áo của cô.
Dưới tác dụng của thuốc, cơ thể cô trở nên vô cùng nhạy cảm, mỗi lần ngón tay dài của anh lướt qua là toàn thân cô run rẩy, nhìn dáng vẻ đầy ham muốn của cô, hơi thở của Kỷ Thời Đình càng nặng nề.
Ánh mắt Diệp Sanh Ca mờ mịt, cô cắn môi, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh.
Yết hầu của Kỷ Thời Đình trượt lên xuống, ban đầu anh định đưa cô đi tắm, nhưng trong tình cảnh này, anh đã không còn để ý đến điều đó nữa.
Anh nắm lấy tay cô, dẫn cô cởi từng cúc áo sơ mi, rồi đến thắt lưng và quần dài… Khuôn mặt Diệp Sanh Ca đỏ bừng, cô không khỏi liếm môi.
Cô đột nhiên đặt tay lên ngực anh, giọng khàn khàn đầy quyến rũ: “Anh nằm xuống, để em.”
Hơi thở của Kỷ Thời Đình khựng lại.
“Em sẽ giúp anh đeo bao mà.” Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, trên tay đã có một chiếc hộp nhỏ.
Từ sau lần trước vì thiếu bao mà phải ngừng lại, người đàn ông đã chuẩn bị sẵn ở nhiều nơi trong phòng, vừa rồi cô chỉ cần quờ tay một cái đã tìm thấy dưới gối.
Người đàn ông tưởng tượng cảnh cô ở phía trên, hơi thở càng trở nên gấp gáp.
“Có cần không nào.” Cô nói với giọng điệu mê hoặc.
Anh bật cười khẽ, ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không rời.
Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, ngồi lên người anh, xé bao bì của bao cao su, nhưng giây tiếp theo, cô đột nhiên nhấc cơ thể lên rồi ngồi xuống—
Kỷ Thời Đình phát ra một tiếng rên khàn khàn đến cực điểm từ cổ họng, đôi tay bản năng giữ chặt eo cô, nhưng rất nhanh, anh nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Em chưa đeo…” Anh lập tức mở to mắt, ánh mắt tối sầm lại đầy giận dữ, “Xuống ngay.”

Ads
';
Advertisement