Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Cánh cửa phía sau cô mở ra ngay lập tức.
Diệp Sanh Ca không phòng bị, cả người đổ ngã về phía sau, đôi mắt cô mở to đầy sợ hãi.
Tuy nhiên, cú ngã mà cô lo lắng lại không xảy ra. Cô rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Cánh tay rắn chắc và nóng bỏng của người đàn ông siết chặt lấy eo cô, giọng anh trầm thấp, khàn khàn: “Đừng sợ, là anh đây.”
Ngay sau đó, người đàn ông bế cô lên.
Nước mắt Diệp Sanh Ca tuôn trào, cô ôm chặt cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, như thể vòng tay này chính là cả thế giới của cô.
Tiêu Duệ Lãng nhìn Diệp Sanh Ca trong vòng tay của người đàn ông khác, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
…Tìm đến nhanh như vậy, khiến anh ta mất bao nhiêu niềm vui.
Sau đó, anh ta chuyển ánh mắt sang Kỷ Thời Đình.
Đúng lúc Kỷ Thời Đình cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí là chứa đầy sát khí.
Tiêu Duệ Lãng bỗng cười nhạt: “Anh Thời Đình, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đùa với chị dâu một chút thôi.”
Kỷ Thời Đình nhếch môi cười lạnh, không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn sang vệ sĩ bên cạnh: “Phong Cảnh.”
“Tôi hiểu rồi.” Phong Cảnh đáp, nhanh chóng chặn Tiêu Duệ Lãng lại.
Tiêu Duệ Lãng lại cười một tiếng, nhìn theo hai người đã đi xa, “Chị dâu, chị nên cảm ơn em, phải không… Ơ!”
Lời còn chưa dứt, cằm của anh ta đã bị một cú đấm mạnh giáng xuống.
Tiêu Duệ Lãng loạng choạng một chút, nhìn thấy Phong Cảnh to lớn trước mặt, nghĩ đến vệ sĩ của mình có lẽ đã bị tay chân của Kỷ Thời Đình giải quyết xong nên nhìn Phong Cảnh với vẻ mặt thành thật: “Đại ca, đừng đánh vào mặt.”
Rồi Phong Cảnh lại đấm một cú nữa vào mặt anh ta.

Kỷ Thời Đình bế người phụ nữ trong vòng tay ra khỏi khách sạn.
Dương Thành không biết từ khi nào đã bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết lớn rơi lả tả, khắp nơi là một màu trắng xóa. Vệ sĩ bên cạnh lập tức che ô cho anh.
Sắc mặt Kỷ Thời Đình lạnh lùng, nhưng đôi mắt đen thẳm của anh lại ngập tràn bóng tối sâu thẳm. Người phụ nữ trong vòng tay anh phát ra những tiếng rên nhỏ, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy anh, run rẩy không phải vì lạnh, mà vì cơn nóng đang cuộn trào trong cơ thể cô.
Hầu kết của người đàn ông di chuyển lên xuống, anh bế cô lên xe.
Diệp Sanh Ca nằm nghiêng trong vòng tay anh, khuôn mặt nóng bừng, cọ quậy vào ngực anh.
Hơi thở của Kỷ Thời Đình đã sớm trở nên loạn nhịp, anh nâng mặt cô lên, lau đi mồ hôi trên trán cô, giọng khàn khàn: “Anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
“Thời Đình, anh giúp em…” Diệp Sanh Ca cố gắng mở mắt, nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông, giọng nói đã pha chút nghẹn ngào, “Em không muốn cái bớt này…”
“Em vẫn không chịu từ bỏ.” Người đàn ông nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, “Nên em mới bị mắc bẫy của Tiêu Duệ Lãng, đúng không?”
“…Đúng.” Cô khẽ thốt ra từ này, “Nếu anh không giúp em, em sẽ bị mắc bẫy lần hai, lần ba. Chỉ cần có ai nói với em rằng họ biết bí mật của vết bớt, em sẽ không thể bỏ mặc.”
“Diệp Sanh Ca, rốt cuộc em muốn làm gì?” Trong mắt người đàn ông ánh lên cơn giận dữ sâu sắc, “Nói trắng ra, em vẫn không tin anh, đúng không?”
“Em chỉ muốn ở bên anh.” Cô đột nhiên nghẹn ngào, những lời trong lòng được chôn giấu sâu kín, cuối cùng cũng thổ lộ hết trong giây phút này, “Có lẽ anh thực sự không bận tâm, nhưng em không muốn anh vì em mà để lại bất kỳ tiếc nuối nào. Em muốn sinh con cho anh, không để ông nội có cớ chia rẽ chúng ta, cũng không để anh có cớ bỏ rơi em… Không phải vì em không tin anh, mà là vì… em đã không thể rời xa anh được nữa…”

Ads
';
Advertisement