Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Giọng điệu của Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng và ngọt ngào, khi lọt vào tai Kỷ Thời Đình, ánh mắt anh không khỏi càng thêm sâu thẳm.
“Vậy em không muốn xóa bỏ dấu vết đó hửm?” Giọng anh trầm thấp, khàn đặc.
“Cũng không hẳn.” Diệp Sanh Ca nhìn anh, giọng nói rất nhẹ, “Em đương nhiên muốn, nhưng em sẽ không ép anh. Nếu anh muốn có con, em sẽ lập tức điều chỉnh kế hoạch công việc của mình.”
Kỷ Thời Đình khẽ nhếch môi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Yên tâm đi, suy nghĩ của anh sẽ không thay đổi.”
Nhịp thở của Diệp Sanh Ca hơi khựng lại.
Cô siết chặt đôi tay, không kìm được hỏi: “Tại sao anh lại kiên quyết không muốn em loại bỏ dấu vết đó? Chỉ đơn giản là sợ phiền phức thôi sao, hay là… anh quá quan tâm em, nên không nỡ để em chịu chút tổn thương nào?”
Câu hỏi cuối cùng có chút giận dỗi, đến mức cô tự nói ra mà cũng không tin nổi.
Cô cứ nghĩ rằng người đàn ông này sẽ chế giễu sự đa tình của mình, nhưng không phải.
Khuôn mặt điển trai của anh vẫn lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt đen láy ấy không hề có chút nào trêu chọc hay giễu cợt. Anh nhìn cô, ánh mắt chuyên chú, đến mức khiến cô dần cảm thấy tim mình khó có thể chịu đựng nổi.
Diệp Sanh Ca theo bản năng cúi mắt xuống, tránh né ánh nhìn của anh.
Người đàn ông khẽ cười nhạt, ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên: “Em trả lời câu hỏi của anh trước đã.”
Diệp Sanh Ca cắn môi.
“Nếu em muốn xóa bỏ dấu vết đó…” Cô nhìn anh, nói từng chữ một, “Chắc chắn là vì muốn sinh con cho anh.”
Giọng cô vô cùng chân thành.
Đồng tử Kỷ Thời Đình co lại, giọng anh đã trở nên khàn đặc: “Tại sao?”
Lông mi của Diệp Sanh Ca khẽ run.
Bởi vì em sợ một ngày nào đó anh không cần em nữa, nên em muốn giữa chúng ta có thêm nhiều ràng buộc hơn.
Nhưng câu nói này cô không thể nói ra, như vậy sẽ khiến bản thân quá hèn mọn và đáng thương.
“Em thích trẻ con, em muốn làm một người mẹ.” Diệp Sanh Ca nhìn anh nghiêm túc, “Anh không thể tước đi quyền đó của em.”
Kỷ Thời Đình cười khẽ, dường như không tin vào lời giải thích này của cô.
Diệp Sanh Ca bị tiếng cười của anh chọc tức, không nhịn được nổi giận: “Nếu anh nhất quyết tước đi quyền đó của em, em sẽ…”
“Em sẽ làm gì?” Kỷ Thời Đình ngắt lời cô, giọng trở nên trầm xuống, “Tìm người đàn ông khác để sinh con, hửm?”
Tim Diệp Sanh Ca chợt thắt lại, cô vội vàng lắc đầu, giọng nói mềm mại: “Tất nhiên là không. Trừ khi cha của đứa trẻ là anh, nếu không em cũng không có hứng thú sinh con.”
Câu nói này khiến sự u ám trong mắt anh vơi đi đôi chút.
Anh chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nâng cằm cô lên, đặt môi mình lên đôi môi đỏ hồng của cô.
Lông mi của Diệp Sanh Ca khẽ run, vô thức buông rơi bộ đồ ngủ trong lòng, hai tay leo lên vai anh.
Nụ hôn của Kỷ Thời Đình rất mãnh liệt, mang theo chút ý vị trừng phạt, anh cắn mạnh lấy môi dưới của cô mà hút lấy, hành động mang đầy ý nghĩa chiếm đoạt này khiến khuôn mặt của Diệp Sanh Ca đỏ bừng.
“Anh…” Cô khẽ thốt lên, giọng đã khàn đi, “Vẫn chưa trả lời…”
Câu hỏi lúc nãy của cô, anh vẫn chưa trả lời, chẳng lẽ lại muốn cho qua lần nữa sao?
Kỷ Thời Đình buông môi cô ra, yết hầu khẽ nhấp nhô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, giọng khàn đặc: “Tất nhiên là anh thấy phiền phức.”
Hơi thở của Diệp Sanh Ca chợt nghẹn lại, nụ cười chua chát còn chưa kịp lan ra thì lại nghe thấy giọng nói đầy tức giận của anh.
“Nhưng anh cũng không muốn em phải chịu tổn thương.” Anh kề trán mình vào trán cô, giọng điệu nhuốm vài phần nghiến răng nghiến lợi, “Nếu như theo ý em, chưa biết chừng lại bớt đi chút phiền phức.”

Ads
';
Advertisement