Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Tư thế này thậm chí còn thân mật hơn cả khi ân ái. Vì vậy, mặc dù cơ thể mệt mỏi rã rời, Diệp Sanh Ca vẫn không nỡ ngủ.
Dường như vào thời khắc này, họ đều là người quan trọng nhất đối với nhau, nên mới có thể ôm nhau mà không chút đề phòng như thế.
Diệp Sanh Ca cẩn thận xoay đầu nhìn anh, trong bóng tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét sống mũi của người đàn ông, nhưng cho dù như vậy, cô cũng nhìn rất lâu, rất lâu.
Kể từ khi họ kết hôn, mặc dù cô luôn cố gắng quyến rũ anh, nhưng thực tế, trong mối quan hệ giữa hai người, cô mới là người bị động. Cô luống cuống đối phó với sự tấn công của anh, như một con đà điểu, tránh né những cảm xúc trong lòng mình, cũng như tất cả những vấn đề liên tiếp xảy ra.
Nhưng đến giờ phút này, cô đã không còn đường lùi, chỉ còn cách… chủ động tấn công.
Nghĩ đến đây, cô vô thức đặt tay lên ngực người đàn ông.
“Vẫn chưa ngủ sao, hửm?” Bàn tay lớn của anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, giọng nói vẫn còn chút mơ màng buồn ngủ. “Em… mai em phải đi thử vai.” Cô cắn môi, điều chỉnh lại tư thế, rúc vào lòng anh sâu hơn, “Em có chút lo lắng.”
Anh thuận thế kéo cô sát vào lòng mình hơn, giọng trầm khàn: “Đừng sợ. Nếu nhiếp ảnh gia này không hài lòng với em thì đổi người khác.”
Trong bóng tối, Diệp Sanh Ca không nhịn được mà cong khóe môi lên.
Cô khẽ “ừm” một tiếng.

Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca không may lại dậy muộn.
Cô đã hẹn với đạo diễn Trần lúc mười giờ, nhưng khi cô mở mắt ra thì đã gần chín giờ rồi.
Hiếm khi Kỷ Thời Đình còn ở nhà vào giờ này, nhưng anh đã hoàn thành hết các việc tập thể dục buổi sáng, tắm và ăn sáng. Khi Diệp Sanh Ca bật dậy, anh đang ngồi ngoài ban công uống cà phê, xem báo cáo tài chính, trông rất thư thái.
“…Sao anh không gọi em dậy?” Diệp Sanh Ca lườm anh.
“Thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ gọi.” Anh cười nhẹ.
Diệp Sanh Ca nghiến răng, nhưng chỉ có thể nhịn đau nhức trong người mà xuống giường, nhanh chóng lao vào phòng tắm rửa mặt. Sau đó, cô lại chạy nhanh đi thay quần áo, may mà bộ đồ cần mặc cô đã chuẩn bị sẵn từ tối qua, nếu không lúc này chắc sẽ phát điên mất.
“Lại đây.” Kỷ Thời Đình bỗng nhiên lên tiếng nhàn nhạt.
Diệp Sanh Ca vừa mặc xong quần áo đang chải đầu, nghe thấy giọng điệu thoải mái của anh, lập tức nổi cáu: “Em còn không có thời gian trang điểm nữa đây này!”
“Lại đây.” Anh nhắc lại, giọng trầm hơn.
Diệp Sanh Ca bực tức dậm chân, cuối cùng vẫn chạy đến trước mặt anh: “Có chuyện gì vậy?”
Kỷ Thời Đình đưa tay ra sau đầu cô, kéo đầu cô xuống, rồi cướp một nụ hôn.
“Dì Tú đã giúp em mang đồ trang điểm lên xe rồi, em có thể trang điểm trên đường đi.” Anh khẽ cười, “Có chuyện gì thì gọi cho anh nhé, được không?”
Sự bực tức và khó chịu trong lòng Diệp Sanh Ca lập tức tan biến, dưới ánh nắng ban mai, đường nét gương mặt anh thật sâu sắc và cuốn hút, không biết vì sao mặt cô lại nóng bừng, khẽ đáp “ừm” một tiếng.
Sau đó, cô quay người chạy nhanh ra ngoài.
Kỷ Thời Đình nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi mỉm cười.
Một lúc sau, anh thu lại ánh mắt, cầm điện thoại trên bàn gọi cho Kiều Nghiễn Trạch.
“Thời Đình?” Kiều Nghiễn Trạch hơi ngạc nhiên, “Giờ này cậu tìm tôi… có chuyện gì sao?”
“Chuyện kinh doanh của gia đình cậu, tiếng nói của cậu thế nào?” Kỷ Thời Đình đứng dậy đi đến lan can, nhìn mặt nước lấp lánh phía xa, “Cậu định cứ như vậy mãi sao?”

Ads
';
Advertisement