Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Được.” Anh đặt nụ hôn nóng bỏng lên trán cô, “Hôm nay anh không vui, không phải là vì em, hiểu không?”
Nghe vậy, nước mắt Diệp Sanh Ca đã kìm nén từ lâu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
“Vậy… vậy anh cũng không được dùng giọng điệu đó nói chuyện với em.” Cô uất ức nói, nước mắt rơi lộp độp, “Em… em đau lòng lắm, em cứ tưởng anh không cần em nữa…”
Kỷ Thời Đình nhìn cô khóc đến nỗi thở không ra hơi, nhất thời có chút ngỡ ngàng.
Ngay sau đó, trong anh dâng lên một cảm giác đau lòng mãnh liệt.
“Sao lúc anh mỉa mai em thì em không khóc, bây giờ lại khóc rồi?” Giọng anh khàn khàn, bất lực, anh nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên mắt cô, “Đừng khóc nữa, được không?”
Diệp Sanh Ca hậm hực quay đầu đi: “Em cứ muốn khóc, ai bảo anh bắt nạt em!”
Có lẽ vì cảm giác có chỗ dựa, cảm xúc của cô ngược lại càng không thể kiềm chế. Trong cơn tức giận, cô cắn mạnh vào vai anh một cái.
Kỷ Thời Đình rên khẽ, sau đó khẽ cười.
“Diệp Sanh Ca, em càng ngày càng được sủng ái mà kiêu căng rồi.”
“Anh đã bao giờ cưng chiều em chưa?” Diệp Sanh Ca càng tức giận hơn.
Người đàn ông này luôn áp dụng chiến lược “vừa đánh vừa xoa”. Từ trước đến giờ, chỉ cần cô làm anh không vui, thì điều chờ đợi cô chính là cơn thịnh nộ của anh, chỉ khi cô làm anh hài lòng, anh mới ban cho cô vài phần dịu dàng.
Lâu dần, cô gần như hình thành phản xạ có điều kiện.
Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt đầy bất bình của cô, nhướn mày, liền cúi xuống một lần nữa chặn môi cô lại.
Tiếng hôn và hơi thở của hai người vang vọng trong phòng tắm, Diệp Sanh Ca đỏ mặt.
Một lúc sau, Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng rên khẽ buông cô ra, hôn thêm nữa anh sợ mình sẽ không kiềm chế được.
Lúc này, quần áo cô gần như ướt đẫm, mấy cái nút áo sơ mi cũng đã bung ra trong lúc quấn quít vừa rồi, để lộ làn da trắng mịn nơi ngực. Cặp mắt ngấn nước và đôi môi đỏ mọng của cô khiến anh không thể rời mắt.
Ánh mắt của Kỷ Thời Đình tối sầm lại, hơi thở vốn đã hỗn loạn nay càng trở nên nặng nề hơn.
Anh có chút bực mình, đưa tay giúp cô kéo áo sơ mi lại, yết hầu khẽ chuyển động: “Ra ngoài trước đi.”
“Hay là để em tắm cùng anh?” Cô liếm môi, mỉm cười dịu dàng.
Kỷ Thời Đình gần như lúng túng tránh ánh mắt cô, giọng nói tức giận: “Em ra ngoài đi!”
Diệp Sanh Ca cố nén cơn bật cười nơi khóe miệng, ngoan ngoãn đáp một tiếng, chân trần nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, sau khi ra khỏi phòng tắm, nụ cười trên mặt cô lập tức bị thay thế bằng sự nghiêm trọng.
Cô cố gắng nhớ lại cuộc trò chuyện với anh, mặc dù lời giải thích của Kỷ Thời Đình nghe có vẻ không chê vào đâu được, nhưng… cô lại có cảm giác như anh đã biết điều gì đó.
Hoặc là, anh chỉ đơn thuần muốn bảo vệ cô, hoặc là, kết quả đó đến cả anh cũng không thể chịu nổi.
Nếu là trường hợp đầu thì không sao, nhưng nếu là trường hợp thứ hai… thì có chút phiền phức.
Diệp Sanh Ca cắn chặt môi.
Nếu như bất kể cô quyến rũ anh thế nào mà anh vẫn không động lòng, thì có lẽ… rất có thể là trường hợp thứ hai.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca âm thầm hạ quyết tâm.
Vì vậy, cô cởi chiếc áo sơ mi ướt ra, thay một chiếc áo mới, sau đó leo lên giường, ngồi xuống, hai chân thõng xuống mép giường. Cô thả tóc xuống, vuốt ve một chút, sau khi chỉnh trang lại xong, cô liền nhìn thẳng về phía phòng tắm.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Kỷ Thời Đình ra, cô cũng không biết anh đang làm gì trong đó…

Ads
';
Advertisement