Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Ông nội, ông lo lắng nhiều quá đấy.” Vẻ mặt Kỷ Thời Đình không thay đổi: “Cháu không có hứng thú.”
Ông lão nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được nữa: “Có phải là vì nha đầu nhà họ Lăng đó không?”
Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày: “Ai cơ?”
“Đừng giả ngốc với ông, có phải là vì nha đầu Lăng Vũ Đồng đó không?”
Lông mày Kỷ Thời Đình giãn ra, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Không phải.”
“Sao lại không phải? Lúc ông chọn nó cho cháu, chẳng phải cháu không phản đối sao? Kết quả là nha đầu đó không chịu lấy cháu, chạy ra nước ngoài. Sau này ông chọn người khác cho cháu, nhưng cháu không chịu đồng ý, không phải vì nó thì vì ai?” Ông lão cau mày nói: “Nếu nhất định phải là con bé, ông cũng có thể đem về cho cháu. Nếu con bé không đồng ý, ông cũng có thể làm cho con bé đồng ý!”
Kỷ Thời Đình không khỏi cười lớn: “Ông nội, ông định vì chuyện này mà mất đi thanh danh cả đời sao?”
“Ông là vì ai chứ? Còn không phải vì cháu à!” Ông nội Kỷ thật sự bị anh làm cho tức chết.
“Không phải, nếu ông mang được cô ta về, cháu cũng không cưới cô ta đâu.” Kỷ Thời Đình đã hết kiên nhẫn: “Nếu không có chuyện gì thì ông về đi.”
“Hôm nay ông không đi!” Ông lão hừ lạnh một tiếng, nhìn quản gia: “Lão Cận, ra ngoài tìm Tôn Diệp mang báo cáo tới đây, tôi sẽ ở đây từ từ xem.”
“Vâng.” Chú Cận trả lời, sau đó quay người đi ra ngoài.
Kỷ Thời Đình bất đắc dĩ vuốt lông mày, vừa cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt ướt át của người phụ nữ.
Có lẽ vì nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và ông lão nên trong mắt cô hiện lên sự ngạc nhiên, có chút không thể tin được.
Kỷ Thời Đình mơ hồ đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì, ánh mắt tối sầm lại mang theo một tia cảnh cáo.
Kết quả là người phụ nữ lè lưỡi và nháy mắt với anh. Lông mi của cô rất dài, nhìn từ góc độ này lại càng dài đến khó tin. Khi cô chớp mắt, dường như lần nào cũng đang cù vào tim anh.
Trong lòng Kỷ Thời Đình nóng bừng, thân thể lập tức phản ứng lại.
“Thời Đình, cháu cho rằng ông lo lắng Kỷ gia chúng ta không có người thừa kế sao?” Ông lão vẫn không từ bỏ thuyết phục anh, tiếp tục dùng giọng điệu khổ sở nói: “Ông già rồi, còn có thể sống được mấy năm nữa. Là ông lo lắng cho cháu, đợi khi ông cũng đi rồi, một mình cháu cô đơn, lại phải gánh áp lực lớn như vậy, đây là ông thương cháu.”
Yết hầu của Kỷ Thời Đình chuyển động, ánh mắt tối sầm: “Ông nội, ông nghĩ nhiều quá rồi.”
Giọng nói của anh đã nhuốm một chút khàn khàn.
Ông nội Kỷ không nhận thấy anh có gì đó không đúng, vẫn đắm chìm trong cảm xúc của mình.
“Haiz, bố cháu còn trẻ như vậy đã đi rồi. Ông chỉ có một đứa con trai là bố cháu, bố cháu cũng chỉ để lại một mình cháu. Kỷ gia chúng ta bao năm nay không hề dễ dàng, cháu mới hai mươi hai tuổi đã tiếp quản một cơ ngơi lớn như vậy, đã năm năm rồi. Nhìn công ty ở trong tay cháu phát triển tốt như vậy, ông vừa hài lòng, lại vừa buồn.”
Kỷ Thời Đình lúc này không thể nghe được lời của ông nội Kỷ nữa rồi.
Đại khái là vì người phụ nữ nhìn thấy phản ứng của cơ thể anh, hô hấp trở nên gấp gáp, hơi thở nóng hổi lọt vào giữa hai chân anh, khiến anh càng hưng phấn hơn.
Anh không ngừng hít thở sâu, nhưng khi cúi đầu xuống và kinh ngạc nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của người phụ nữ, quan trọng hơn là đôi môi đỏ tươi của cô ấy gần đến mức anh không thể kiềm chế được sự thôi thúc của cơ thể.
Kỷ Thời Đình nắm chặt tay trái trên bàn, hơi thở nặng nề càng lúc càng khó kìm nén. Nếu như không phải ông nội còn ở đây, anh nhất định đã lôi người phụ nữ này lên, đè cô xuống bàn…
Khi trí tưởng tượng lan rộng, ham muốn của cơ thể cũng lan truyền ngày càng mãnh liệt.

Ads
';
Advertisement