Kỷ Thời Đình khẽ cau mày.
Diệp Sanh Ca lại mỉm cười đồng tình: “Cô nói đúng. Chúng ta quả thực không thể cộng tác.”
Nghe vậy, Kỷ Thời Đình nhướng mày nhìn cô.
Diệp Sanh Ca gật đầu: “Thật đấy. Vì hiệu quả quay phim.”
Hiện tại Lăng Vũ Đồng có khúc mắc với cô, mà cô cũng không thích người phụ nữ này. Cho dù là nữ chính hay là nhiếp ảnh gia chính, thì vai trò nào cũng đều rất quan trọng trong một đoàn phim, hai người bọn họ nếu như không vừa mắt nhau, quả thật sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hiệu quả quay phim.
Một tác phẩm thành công, diễn viên chính cần phải khơi gợi cảm hứng cho nhiếp ảnh gia, mà nhiếp ảnh gia cũng phải có năng lực nắm bắt và khai quật điểm sáng của diễn viên chính.
Cô có thể khơi gợi cảm hứng cho Lăng Vũ Đồng sao? Lăng Vũ Đồng có bằng lòng khai quật điểm sáng của cô sao?
Câu trả lời hiển nhiên là không.
Vì vậy, cho dù bây giờ Lăng Vũ Đồng không nhắc đến, đợi đến lúc quay phim, Trần An Chi cũng sẽ phát hiện ra điều bất ổn. Đạo diễn Trần theo đuổi sự hoàn mỹ, đến lúc đó vẫn phải lựa chọn giữa cô và Lăng Vũ Đồng.
Kỷ Thời Đình trầm ngâm một lát, đưa tay mở cửa xe.
Thấy vậy, Diệp Sanh Ca tự giác bò sang ghế phụ, lần này Kỷ Thời Đình không ngăn cản.
Người đàn ông đẩy cửa xuống xe, đứng trước mặt Lăng Vũ Đồng bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, cpp nên nói thẳng với đạo diễn Trần, để ông ấy lựa chọn.”
Lăng Vũ Đồng đau lòng nhìn gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông.
“Vậy còn anh, anh sẽ lựa chọn như thế nào?” Lăng Vũ khẽ hơi ngẩng đầu, cố gắng kìm nén nước mắt: “Là để em rời đi, hay là để cô ta rời đi?”
Kỷ Thời Đình nhìn cô cười nhạt: “Cô chắc chắn muốn tôi đưa ra lựa chọn này sao?”
“Anh sẽ chọn cô ta có phải không?” Lăng Vũ Đồng cười tự giễu, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống: “Thời Đình, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không còn một chút tình cảm nào với em sao?”
Người đàn ông nhìn giọt nước mắt của cô ta cũng có chút động lòng.
Anh nhớ đến cô bé năm đó. Lúc đó, cho dù anh có lạnh lùng với cô bé đó như thế nào, cô bé đó cũng không để trong lòng, vẫn cứ bám lấy anh, không ngừng tìm anh nói chuyện, cười đến vô tư vô lo.
Đến nay anh vẫn còn nhớ nụ cười rạng rỡ của cô bé.
Mặc dù thời gian trôi qua, cô bé trong ký ức đã dần trở nên trầm lặng và nhàm chán, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể nhẫn tâm với cô.
“Thời Đình…” Có lẽ là nhìn ra sự dao động của anh, trong mắt Lăng Vũ Đồng đột nhiên có tia hy vọng: “Em còn nhớ…”
Cô ta còn chưa nói hết, bên tai bỗng vang lên một tiếng đóng cửa xe “ầm” rất lớn.
Diệp Sanh Ca xuống xe, đóng sầm cửa xe lại, sau đó đi đến bên cạnh Kỷ Thời Đình, khoác lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười này khiến người đàn ông hơi sững sờ.
Diệp Sanh Ca đã chuyển tầm mắt sang Lăng Vũ Đồng.
“Cô Lăng, nếu cô thật lòng yêu anh ấy, vậy thì hà tất phải làm khó anh ấy như vậy.” Diệp Sanh Ca nhìn cô với nụ cười nửa miệng: “Vì chuyện năm đó, anh ấy cảm thấy áy náy với cô, nhưng anh ấy cũng không nỡ để tôi thất vọng. Cô bắt anh ấy lựa chọn chỉ khiến anh ấy khó xử mà thôi.”
Lăng Vũ Đồng cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới cười khẩy: “Cô sợ rồi sao?”
“Không, cô hiểu lầm rồi.” Diệp Sanh Ca vẻ mặt ung dung: “Thực ra, tôi hy vọng Thời Đình chọn cô, để tôi từ chối vai diễn.”
“Sanh Ca?” Kỷ Thời Đình ánh mắt không tán thành nhìn cô.
Nhớ đến dáng vẻ tập trung và nhập tâm khi diễn xuất của cô, dù thế nào anh cũng không thể để cô từ chối vai diễn này.
Lăng Vũ Đồng kinh ngạc nhìn cô: “Thật sao?”
Cô ta biết rõ người phụ nữ này lợi hại ra sao. Vì vậy sự độ lượng đột ngột của cô khiến Lăng Vũ Đồng không khỏi nghi ngờ cô ta lại đang tự đào hố chôn mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất