Lúc bọn họ đến nơi đã là tám giờ tối.
Không khí của buổi tiệc rượu thoải mái và náo nhiệt hơn hôn lễ rất nhiều, thêm vào đó thời gian đã không còn sớm, các vị khách đang trò chuyện rôm rả.
Mặc dù lúc bọn họ vừa bước vào không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng mười giây sau, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều tập trung vào cô và Kỷ Thời Đình, tiếng xì xào bàn tán vang lên.
“Mỗi lần anh xuất hiện ở nơi đông người đều được ‘đãi ngộ’ như vậy sao?” Cô khẽ ghé sát tai người đàn ông bên cạnh nói nhỏ, “Không trách được người ta nói anh không thích tham dự loại hoạt động này.”
Trừ phi là cần thiết, ai mà thích trở thành chủ đề bàn tán của người khác chứ.
Hơi thở phảng phất của người phụ nữ phả vào tai anh, Kỷ Thời Đình khẽ động lòng, bỗng nhiên cảm thấy buổi tiệc rượu tối nay cũng không đến nỗi nhàm chán.
“Em cũng phải làm quen với ‘đãi ngộ’ này.” Anh nhếch môi, cũng ghé sát tai cô nói, “Phu nhân Kỷ.”
Diệp Sanh Ca vênh váo: “Anh yên tâm, là diễn viên nên trường hợp này em không sợ đâu.”
Người đàn ông khẽ siết nhẹ eo cô.
Đáng tiếc hành động thân mật nhỏ bé giữa hai người rất nhanh đã bị cắt ngang, Ngu Thư Hàng đã tiến lại gần.
“Em dâu cũng đến rồi sao?” Nhìn thấy Diệp Sanh Ca, anh ta có chút kinh ngạc.
Diệp Sanh Ca mỉm cười chào hỏi anh ta.
Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt cười nói: “Cũng nên để cho người khác biết tôi đã kết hôn rồi.”
Ngu Thư Hàng có vẻ như nghẹn lời, sau đó cười khổ nói: “Ngài Quân còn chưa tới, cậu đây là muốn cướp hết hào quang của ngài ấy sao?”
Ngài Quên chính là nhân vật chính của buổi tiệc chào mừng tối nay, tân nhiệm chấp chính Quân Hoa.
Diệp Sanh Ca có chút bất an: “Có phải em không nên đến không?”
“Em dâu, ý anh không phải vậy.” Ngu Thư Hàng cười nói, “Anh chỉ là sợ tiếp đãi không chu đáo.”
“Không sao, không cần tiếp đãi.” Cô cười tủm tỉm nói, “Dù sao Thời Đình đi đâu em đi đó.”
Ngu Thư Hàng dường như á khẩu không nói nên lời.
“Nếu đã như vậy nhân lúc ngài Quân còn chưa tới, tôi đưa Sanh Ca về trước nhé.” Kỷ Thời Đình nhìn anh ta một cái thật sâu.
Buổi tiệc rượu tối nay, vốn dĩ anh không hứng thú lắm, nếu không phải nể mặt bạn tốt, anh phần lớn sẽ không tham gia, dù sao anh có rất nhiều cơ hội để giao thiệp với tân nhiệm chấp chính quan.
Thế nhưng biểu hiện của Ngu Thư Hàng khiến anh không khỏi sinh nghi.
Nghe vậy, sắc mặt Ngu Thư Hàng hơi thay đổi, vội vàng cười nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi, cậu đừng giận.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình càng thêm sâu xa.
“Xem ra quả nhiên có uẩn khúc.” Giọng nói của anh lạnh lùng, “Thư Hàng, cậu biết tôi ghét nhất điều gì.”
“Thời Đình, tôi…” Ngu Thư Hàng cười khổ một tiếng, dường như đang sắp xếp từ ngữ, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, lại có khách bước vào.
“Ngài Quân cùng gia đình đã đến!” Không biết là ai hô lên một tiếng.
Nghe thấy câu này, Ngu Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Thời Đình mím chặt môi, cũng nhìn về phía cửa ra vào.
Ngài Quân tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua còn trẻ hơn so với tuổi thật, ông ta mỉm cười bước vào, thái độ rất hòa nhã.
Vợ và con gái ông ta đi theo hai bên.
Đồng tử Kỷ Thời Đình đột nhiên co lại dữ dội.
Diệp Sanh Ca nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi bên phải ngài Quân, khẽ kêu lên: “Kia chẳng phải là Ada sao?”
“Không phải.” Kỷ Thời Đình nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Ngu Thư Hàng, “Cô ta là Lăng Vũ Đồng.”
Ngu Thư Hàng gượng cười: “Cô ấy nói muốn tìm cơ hội trò chuyện với cậu, tôi không ngờ em dâu cũng đến…”
Diệp Sanh Ca vừa nghe thấy cái tên Lăng Vũ Đồng liền không nhịn được choáng váng.
Ada chính là Lăng Vũ Đồng.
Lăng Vũ Đồng và Kỷ Thời Đình đã từng đính hôn.
Tiểu Tranh là con trai của Lăng Vũ Đồng.
Câu chuyện máu chó khó hiểu đó, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất