Cảm giác cận kề cái chết là gì?
Ngày hôm đó, khi cô rơi xuống biển, cô đã cảm nhận được, và hôm nay, dưới sự tấn công của Kỷ Thời Đình, cô lại cảm nhận được một lần nữa. Giác quan bị đẩy đến cực hạn, nỗi sợ hãi cận kề cái chết và niềm vui sướng tột độ cùng song hành, khiến đầu óc cô trống rỗng.
Sau khi kết thúc, Diệp Sanh Ca đã tối sầm mặt mũi, như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào, thở hổn hển như vừa chạy marathon xong.
Lồng ngực của Kỷ Thời Đình phập phồng dữ dội, anh cắn nhẹ lên cằm cô một lúc, rồi bế cô về phòng ngủ.
Vết nước loang lổ trên đường đi, nhưng người đàn ông không có ý định lau đi, cứ thế ôm cô lên giường.
“Đừng…” Diệp Sanh Ca yếu ớt lên tiếng, giọng khàn đặc, “Em không được nữa…”
Người đàn ông bật cười trầm thấp, trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn, chậm rãi hôn lên mặt và cổ cô.
“Mới một lần đã không được rồi sao, hửm?”
“… Không được nữa.” Hai tay cô yếu ớt đẩy anh ra, đôi mắt ướt át càng thêm long lanh, “Xin anh…”
Anh đòi hỏi quá nhiều, mặc dù Diệp Sanh Ca không còn kháng cự, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi. Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này luôn được đòi hỏi, chỉ cần tâm trí cô hơi thả lỏng, người thợ săn tinh ranh này sẽ nắm bắt được khoảnh khắc sơ hở của cô để phát động tấn công, khiến cô không còn cơ hội để hối hận.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi cầu xin của cô, Kỷ Thời Đình trầm mặc, trong lòng vẫn không cam lòng, cúi đầu hôn cô thêm một cái nữa.
Diệp Sanh Ca rên rỉ một hồi lâu, cuối cùng người đàn ông cũng buông cô ra.
Kỷ Thời Đình ôm cô lăn sang đầu giường bên kia, dùng chăn quấn lấy cơ thể trần truồng của cô, lòng bàn tay nóng bỏng của anh nhẹ nhàng xoa nắn eo thon của cô, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến anh có chút xao xuyến.
Vừa rồi anh đúng là có chút mất kiểm soát. Có lẽ là đã lâu rồi không động vào cô, hoặc có lẽ là vì cuộc yêu ái này diễn ra một cách tự nhiên, không liên quan đến bất kỳ sự trừng phạt hay lợi dụng nào, giống như những cặp vợ chồng bình thường nhất. Ít nhất là trông có vẻ như vậy.
Đầu ngón tay anh khẽ vuốt ve vết đỏ tươi trên má phải của cô – có lẽ cô vẫn còn tâm tư riêng, nhưng bây giờ anh không muốn truy cứu.
Diệp Sanh Ca dựa vào lòng anh, vẻ mặt mệt mỏi đã nửa tỉnh nửa mê, cô tưởng rằng như vậy có thể yên tâm ngủ, ai ngờ một lúc sau, hai chân bị người ta tách ra, người đàn ông nặng nề đè lên.
Cô giật mình mở to mắt: “Thời…”
Người đàn ông liền dùng nụ hôn để phong ấn môi cô.
…
Ngày hôm sau, Diệp Sanh Ca tỉnh dậy nhìn đồng hồ, vậy mà đã gần trưa.
Cô lập tức bật dậy khỏi giường, kết quả là đôi chân mềm nhũn không chịu nghe lời, cô lại ngã xuống giường.
Sự hối hận trong lòng cô đã tuôn trào như sông dài. Rõ ràng biết hôm nay phải đi phỏng vấn, tại sao tối qua còn đi trêu chọc anh, kết quả là ngủ quên mất.
Dì Tú có lẽ biết cô đã tỉnh, gõ cửa nói: “Thiếu phu nhân, cậu chủ nói buổi phỏng vấn của cô vào lúc ba giờ chiều nên cô không cần phải vội.”
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, cô cố gắng bò dậy, rửa mặt thay quần áo.
Nhìn thấy vết bớt trên gương chỉ còn lại đường kính hai cm, cô cũng được an ủi phần nào.
Khi cô đến phòng ăn, trên mặt những người giúp việc đều là nụ cười thấu hiểu, khiến Diệp Sanh Ca đỏ mặt, đặc biệt là lúc dì Tú bày biện bát đũa cho cô, còn trêu chọc thêm một câu: “Thiếu phu nhân vất vả rồi.”
… Cô thật sự rất vất vả.
Diệp Sanh Ca thầm nghĩ.
PS: Mụi ngừi ơi, nguyên tác lúc gọi là dì Tú, lúc gọi là chị Tú nên nếu chương nào thấy Hố bị sót thì mụi ngừi hoan hỉ bỏ qua nha mụi người. Lớp diu mo~~~
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất