Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca luôn tự nhận mình có thể lực tốt, cô học qua quyền anh và tán đả, đối phó với đàn ông có vóc dáng bình thường đều không thành vấn đề, bơi lội càng có thể bơi một hơi hai tiếng đồng hồ.
Nhưng mà, đó là ở trong hồ bơi ấm áp chứ không phải ở trong nước biển lạnh lẽo.
May mà hôm nay thời tiết không tệ, nhiệt độ không tính là quá thấp, thêm vào đó nhiệt độ nước biển cao hơn nhiệt độ không khí một chút, cô ước chừng nhiệt độ nước cũng phải mười độ. Sau khi thích ứng, cô thậm chí còn cảm thấy trong nước ấm áp hơn một chút, cho nên không đến mức bị đông cứng. Mặc dù vậy, nhưng chỉ trong vòng vài phút, cô đã cảm thấy tứ chi như bị rót chì.
Lúc này cô và Kỷ Thời Đình đã rời xa du thuyền, đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng sóng biển ầm ầm, tiếp theo là tiếng khóc lóc và tiếng kêu thét chói tai, cô giật mình quay đầu lại nhìn một cái. Quả nhiên, du thuyền đang bị nước biển từng chút từng chút nuốt chửng, từng chiếc xuồng cứu sinh một hướng về phía bến tàu chạy tới, một số xuồng cứu sinh bị ảnh hưởng bởi xoáy nước, đang chật vật xoay vòng vòng, tiếng khóc lóc và tiếng kêu thét đều là từ nơi đó truyền đến.
Cảnh tượng như vậy khiến trong lòng Diệp Sanh Ca tràn đầy bi thương. Không biết trên du thuyền rốt cuộc có bao nhiêu người trốn thoát, Tần Hựu Huy có thuận lợi lên xuồng cứu sinh hay không.
Bây giờ ngẫm lại, kỳ thật Tần Hựu Huy là bị cô liên lụy. Cô có thể xuất hiện ở hôn lễ, căn bản không phải là trùng hợp mà là kết quả của sự sắp đặt có chủ ý. Nếu cô có thể sống sót nhất định phải nhắc nhở Tần Hựu Huy cẩn thận trợ lý của anh ta…
Diệp Sanh Ca quay đầu, lại phát hiện ánh mắt Kỷ Thời Đình cũng đang nhìn du thuyền đang chìm, anh mím chặt môi, biểu cảm không giống như đau xót, ngược lại có chút ý tứ châm chọc.
“Thời Đình, chúng ta… khụ!” Sóng biển cuồn cuộn không xa cũng ảnh hưởng đến bọn họ, mặt biển dao động dữ dội, cho nên cô vừa mở miệng đã bị sặc một cái.
Cô muốn hỏi, bọn họ muốn bơi đến khi nào, nơi này cách bến tàu xa như vậy, cho dù đến trời sáng bọn họ cũng không bơi qua được…
“Còn sức lực không?” Người đàn ông khàn giọng hỏi.
Diệp Sanh Ca không dám mở miệng nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
Kỷ Thời Đình “Ừ” một tiếng: “Tiếp tục.” Nói xong anh tiếp tục hướng về một hướng nào đó rẽ sóng mà đi. Diệp Sanh Ca vung vẩy tứ chi cứng ngắc, cố gắng theo kịp tốc độ của anh.
Qua khoảng mười phút, mặt biển phía sau đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, trong lúc mơ hồ Diệp Sanh Ca cảm thấy trên cả thế giới này chỉ còn lại cô và người đàn ông bên cạnh, nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một loại hưng phấn bí ẩn.
Cỗ hưng phấn bí ẩn này chống đỡ cô lại tiếp tục bơi theo khoảng năm phút, nhưng thể lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt, động tác càng ngày càng không chuẩn, chỉ là dựa vào bản năng mà vùng vẫy.
Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình rảnh ra một tay ôm lấy cô, thấp giọng phân phó: “Ôm chặt.”
Trong lòng cô chấn động, hốc mắt đột nhiên chua xót: “Em sẽ liên lụy đến anh…”
Người đàn ông không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô một cái, dùng một tay tiếp tục bơi về phía trước. Mặc dù thể lực của anh hơn người, nhưng mang theo cô như vậy, không bao lâu hô hấp của anh đã trở nên dồn dập.
“Thời Đình, khụ khụ… hay là anh buông em ra đi…”
“Im lặng đi!”
Cô không dám nói chuyện nữa, hơn nữa nghĩ cũng biết người đàn ông này không có khả năng bỏ mặc cô một mình, cô chỉ có thể cố gắng đạp nước, tận khả năng giảm bớt gánh nặng cho anh.
Cứ như vậy lại qua nửa tiếng, Diệp Sanh Ca nghe tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông, trong lòng dâng lên một cỗ tuyệt vọng.
“Thời Đình, anh buông ra đi, em tự mình có thể.” Cô khàn giọng mở miệng.
Kỷ Thời Đình lại ôm chặt cô hơn: “Đừng nhúc nhích, sắp đến rồi.”

Ads
';
Advertisement