Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca mơ màng nhớ lại cảnh tượng khi mình đang ăn tối cùng Từ Hướng Kiệt thì bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trong người.
Sau đó một người đàn ông xuất hiện, cô như thiêu thân lao vào lửa, theo bản năng bám chặt lấy anh không buông, mải mê hít lấy hơi thở nam tính.
Nhưng mà… Tại sao lại là Kỷ Thời Đình?
Sao có thể là Kỷ Thời Đình?
Chẳng lẽ cô đang nằm mơ sao?
Diệp Sanh Ca nghĩ vậy ngơ ngác đưa tay ra định véo anh một cái cho tỉnh táo, nhưng cổ tay cô đã bị anh nắm chặt.
Kỷ Thời Đình u ám nhìn cô: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi… a đau quá!” Diệp Sanh Ca vừa nói được mấy từ, cổ tay bỗng truyền đến cơn đau nhói khiến cô suýt nữa rơi nước mắt.
Kỷ Thời Đình vẫn không hề nương tay, giọng nói lạnh lùng: “Yên tâm, cô không phải mơ đâu.”
“Là… là anh chuốc thuốc tôi?” Diệp Sanh Ca đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hoang đường.
Kỷ Thời Đình không đáp lời chỉ lạnh lùng nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.
Diệp Sanh Ca bẽn lẽn cúi đầu, vô tình nhìn thấy bờ ngực anh.
Vừa rồi khi anh phun nước từ vòi hoa sen lên người cô cũng có một ít nước bắn lên người anh, nên chiếc áo sơ mi ướt sũng dính chặt vào bờ ngực rắn chắc nên phác họa rõ ràng từng đường nét cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng quyến rũ.
Diệp Sanh Ca nuốt nước bọt, thuốc kích dục trong người vừa bị nước lạnh dập tắt lại như ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt hơn.
Cô chợt nhận ra bản thân thật ngốc nghếch.
Ai chuốc thuốc cô thì có quan trọng gì? Điều quan trọng là Kỷ Thời Đình đang ở ngay trước mặt, cô phải cảm ơn kẻ đã chuốc thuốc mình mới đúng, nếu không chưa chắc cô đã có dũng khí chủ động làm ra những chuyện không biết xấu hổ với anh.
Còn gì có thể quan trọng hơn việc được ngủ với anh chứ!
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca hưng phấn liếm môi, không tự chủ mà đôi mắt mở to
Kỷ Thời Đình nhạy bén nhận ra ánh mắt khác thường của cô.
Anh quả quyết nắm lấy vai cô định đẩy trở lại bồn tắm, nhưng ngay sau đó người phụ nữ này không sợ chết mà lao thẳng ra khỏi bồn rồi nhào vào người anh.
Kỷ Thời Đình bất ngờ loạng choạng suýt ngã, theo bản năng giang tay đỡ lấy cô, nào ngờ Diệp Sanh Ca lại nhân cơ hội quấn cả chân cả tay ôm anh, giống như bạch tuộc, bám chặt lấy con mồi.
Anh tức giận, đáy mắt tối sầm lại: “Diệp Sanh Ca, cô mau buông tôi ra.”
“Không buông.” Diệp Sanh Ca đắc ý đáp lại, sau đó rướn người lên định hôn anh, nhưng đôi môi đỏ mọng đã bị bàn tay anh chặn lại.
Diệp Sanh Ca không cam lòng bèn thè lưỡi liếm lòng bàn tay anh, động tác của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự mờ ám và khiêu khích khó tả.
Cảm giác mềm mại và lạnh lẽo từ đôi môi cô như dòng điện chạy thẳng từ lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, khiến Kỷ Thời Đình căng cứng vô thức khẽ rên lên.
Hơi thở của anh nặng nề, vừa là vì tức giận vừa là vì dục vọng bị khơi dậy.
“Diệp Sanh Ca!” Kỷ Thời Đình nghiến răng nghiến lợi, một tay giữ chặt cằm cô. Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ của anh chỉ toàn mồ hôi, yết hầu chuyển động trông vô cùng gợi cảm.
Nếu như vài giây trước Diệp Sanh Ca còn sót lại chút lý trí, thì lúc này cô chỉ còn lại bản năng bị dục vọng điều khiển.
Cằm bị giữ chặt không thể hôn anh, Diệp Sanh Ca bất mãn bĩu môi: “Vừa rồi… rõ ràng là anh đang hôn tôi…”
Kỷ Thời Đình hối hận.
Ngay từ đầu anh không nên mềm lòng mà mang người phụ nữ này từ chỗ Từ Hướng Kiệt về.
Nhưng anh lại không khỏi lo lắng khi nhìn vào đôi mắt long lanh đầy mê hoặc của cô. Nếu anh bỏ mặc thì với tình trạng như bây giờ không biết chừng cô sẽ làm mấy chuyện điên rồ.
Kỷ Thời Đình thầm nguyền rủa.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói cẩn thận của Tôn Diệp phát ra từ bên ngoài: “Tổng giám đốc, tôi đến đưa thuốc giải…”

Ads
';
Advertisement