Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Chị Sanh Ca!” Lâm Nhiễm vừa quay đầu lại nhìn thấy cô, đã chạy ngay tới, tức giận nói: “Mộ Hiểu Nhã dám chiếm lấy phòng trang điểm riêng của chị, còn nói là do đạo diễn đồng ý!”
Là nữ chính nên Diệp Sanh Ca có rất nhiều trang phục trong phim, để tiện cất đặt trang phục, cô có riêng một phòng trang điểm.
Có lẽ Mộ Hiểu Nhã đã bất bình lâu rồi. Giờ lợi dụng tiếng tăm của Mộc Hạ, cô ta công khai chiếm lấy phòng trang điểm của cô.
“Ông đây vào đánh chết cô ta!” Thượng Thiên Ý tính tình nóng nảy đã bắt đầu xắn tay áo.
Diệp Sanh Ca vội vàng ngăn cậu ấy lại: “Cậu đi tìm đạo diễn Từ, tôi sẽ đi thương lượng với Mộ Hiểu Nhã.”
Thượng Thiên Ý suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý, dặn dò Lâm Nhiễm: “Cô ở trong này để ý, đừng để chị Sanh Ca của cô bị bắt nạt.”
Lâm Nhiễm thận trọng gật đầu.
Diệp Sanh Ca bật cười, đẩy cửa ra bước vào trong.
Thực ra cô cũng không quan tâm phòng trang điểm của mình là dùng riêng hay dùng chung với người khác. Nhưng cô hiểu rất rõ Mộ Hiểu Nhã nếu như cô nhân nhượng cho yên chuyện, người phụ nữ này sẽ chỉ được đằng chân lân đằng đầu.
Hơn nữa, Mộ Hiểu Nhã thật sự coi mình là Mộc Hạ rồi sao?
Mộ Hiểu Nhã đang ngồi trên ghế kẻ chân mày, nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, khinh thường liếc nhìn Diệp Sanh Ca: “Bây giờ phòng trang điểm này thuộc về tôi, mời cô ra ngoài.”
“Thế à?” Diệp Sanh Ca cười nhạt, đi đến, giật lấy bút kẻ lông mày trong tay Mộ Hiểu Nhã, bẻ gãy vứt trên mặt đất: “Ai đồng ý?”
Có lẽ Mộ Hiểu Nhã hoàn toàn không nghĩ rằng Diệp Sanh Ca vừa đến đã ra tay, giận dữ mặt đỏ lên, cô ta đứng bật dậy, tay phải xòe ra chuẩn bị tát Diệp Sanh Ca.
“Cô lại…”
Nhưng cổ tay cô ta dễ dàng bị Diệp Sanh Ca chặn lại giữa không trung.
“A!” Mộ Hiểu Nhã bị đau mặt mày nhăn nhó, tay kia cũng vung lên, vẫn bị Diệp Sanh Ca nắm lấy.
Trợ lý Tiểu Thất của Mộ Hiểu Nhã định chạy lại trợ giúp lại bị Lâm Nhiễm chặn.
“Mộ Hiểu Nhã.” Diệp Sanh Ca nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cô ta, mỉm cười: “Có phải cô cho rằng giả mạo Mộc Hạ thì tôi sẽ không làm gì được cô phải không?”
“Ai… Ai nói tôi giả mạo?” Mộ Hiểu Nhã oán hận trừng mắt nhìn cô, hét lên: “Cô buông tay ra cho tôi! Cô dám… A!”
Diệp Sanh Ca nghe cô ta kêu gào, vui vẻ dùng sức hơn: “Bài [Hoan tình] kia, là Mộ Ngạn Hoài đưa cho cô đúng không? Nguồn gốc của bài hát này, tôi hiểu rõ hơn ai hết.”
Mộ Hiểu Nhã đau sắp chảy nước mắt, có thể cô ta rất giỏi giả vờ ngây thơ trong sáng nhưng về phần sức mạnh, cô ta kém xa Diệp Sanh Ca.
“Vậy thì sao?” Dù như thế, cô ta cũng không chịu cầu xin tha thứ, cười khẩy nói: “Mộc Hạ thật đã chết rồi, tôi chính là Mộc Hạ! Tất cả mọi người cho là như vậy!”
Ha… Thì ra Mộ Ngạn Hoài đã nói như vậy với cô ta.
Diệp Sanh Ca lạnh lùng nhìn cô ta, lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói hoảng sợ của Từ Hướng Kiệt: “Sanh Ca, cô cô cô cô bình tĩnh một chút, buông tay ra trước đã!”
Mộ Hiểu Nhã nhìn cô, đắc ý cười lạnh, hiển nhiên, cô ta cảm thấy Từ Hướng Kiệt là cứu binh của cô ta.
Diệp Sanh Ca cười, hất cổ tay Mộ Hiểu Nhã ra, Mộ Hiểu Nhã hơi lảo đảo, sau khi đứng vững vội vàng nghẹn ngào chạy về phía Từ Hướng Kiệt tố cáo: “Đạo diễn Từ! Ngài cũng nhìn thấy rồi đấy!”
“Tôi thấy rồi.” Từ Hướng Kiệt tỏ ra bất đắc dĩ: “Chẳng qua, đây là phòng trang điểm của Sanh Ca, sao cô lại ở trong này?”
Mộ Hiểu Nhã bị nghẹn một chút, sau đó cô ta ngang ngược nói: “Tôi muốn phòng trang điểm này, Đạo diễn Từ, ngài hãy để Diệp Sanh Ca dọn ra ngoài đi.”

Ads
';
Advertisement