Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Đừng có cử động lung tung!” Anh lạnh lùng quát, nhưng giọng nói trầm khàn lại lộ ra vài phần lúng túng.
Kỷ Thời Đình nghiến răng, không thể tin rằng dục vọng của mình lại dễ dàng bị cô khơi dậy đến thế. Trong cơn giận dữ, anh gần như muốn ném cô ra ngoài.
“Ồ.” Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn đáp, cuối cùng cũng ngừng cọ vào anh.
Cô cũng không hiểu tại sao, dù mắt cá chân rất đau và dù cú ngã này có thể khiến cô không thể thuận lợi tham gia đoàn phim vào ngày mai nhưng cô vẫn cảm thấy vui.
Có lẽ vì cô nhận thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh cuối cùng cũng thay đổi, có nhiều biểu cảm hơn.
Hoặc có thể vì cô phát hiện ra rằng, thực ra anh cũng quan tâm đến cô.
Như vậy, cô có thể tìm cách làm anh nguôi giận.

Kỷ Thời Đình bế cô lên xe, đóng cửa lại và ra lệnh cho tài xế lái xe đến bệnh viện.
Gương mặt anh đã trở lại vẻ lạnh lùng, Diệp Sanh Ca lén nhìn anh, rồi cẩn thận nhích lại gần ôm lấy cánh tay anh.
Kỷ Thời Đình: “…”
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Mắt cá chân em không đau nữa à?”
“Em không động đến mắt cá chân.” Cô nói nhỏ, giọng điệu mềm mại, “Anh chịu đi cùng em đến bệnh viện, em vui lắm.”
Nghe vậy, Kỷ Thời Đình thở dài, gương mặt điển trai của anh không để lộ cảm xúc.
Tốt lắm, nũng nịu, giả vờ đáng thương, ngọt ngào, cô ngày càng hiểu rõ cách làm anh mềm lòng.
Điều khiến Kỷ Thời Đình tức giận là, dù biết rằng tất cả chỉ là thủ đoạn của cô nhưng anh vẫn cảm thấy hài lòng.
“Ngồi yên.” Anh quát khẽ.
Nhưng đối với Diệp Sanh Ca, chỉ cần anh không đẩy cô ra là cô đã thắng, vì vậy cô không bận tâm đến những lời lạnh lùng của anh.
Cô tựa vào cánh tay anh, ngoan ngoãn ngồi yên cho đến khi xe tới bệnh viện.
Kỷ Thời Đình lại bế cô xuống xe và đưa thẳng vào phòng khám.
Bác sĩ nhiều kinh nghiệm nhanh chóng nắn lại khớp cho cô.
Trong quá trình nắn lại khớp, Diệp Sanh Ca đau đến mức khuôn mặt méo mó, Kỷ Thời Đình đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô, anh thậm chí còn lộ ra nụ cười chế giễu.
“Trong vài ngày tới, cô nên nghỉ ngơi và tránh vận động mạnh.” Bác sĩ cười nói, “Cậu Kỷ, tôi xin phép ra ngoài trước.”
“Cảm ơn ông.” Kỷ Thời Đình nhẹ gật đầu.
Bác sĩ nhanh chóng rời đi để lại hai người họ trong phòng.
Cơn đau vẫn còn âm ỉ, Diệp Sanh Ca tràn đầy tủi thân nhìn anh: “Anh vừa cười nhạo em.”
Cô đã thấy rõ, lúc cô hét lên vì đau, anh đứng bên cạnh cười lạnh.
“Vậy thì sao?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn cô rồi tiến tới giúp cô đắp chân vào chăn.
Nhưng trước khi anh kịp đứng dậy, Diệp Sanh Ca trên giường đột nhiên nhào tới.
“Em…” Kỷ Thời Đình bị buộc phải đỡ lấy cô, giọng đầy tức giận, “Diệp Sanh Ca, đầu em bị hỏng rồi à?”
“Em biết anh sẽ đỡ lấy em.” Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy eo anh, nở một nụ cười rạng rỡ, “Nên em không sợ.”
Anh đặt cô trở lại giường, lạnh lùng ra lệnh: “Buông ra.”
“Thời Đình, anh đừng giận nữa được không?” Diệp Sanh Ca tất nhiên không chịu nghe lời, giọng cô hiếm khi nghiêm túc như vậy, “Xin lỗi anh, sau này em sẽ không cố tình quyến rũ anh nữa.”
Kỷ Thời Đình thoáng dừng lại, đôi mắt đen láy đối diện với đôi mắt ngấn lệ của cô.

Ads
';
Advertisement