Biệt thự Thiên Phàm.
Khi Kỷ Thời Đình trở về, người giúp việc trong biệt thự đều ngạc nhiên bởi vì anh chưa bao giờ về sớm như vậy.
“Thiếu gia…”
“Tôi sẽ đi ngay nên không cần chuẩn bị bữa trưa đâu.” Kỷ Thời Đình hờ hững dặn dò: “Thiếu phu nhân vẫn còn ngủ sao?”
“Vâng, tôi vừa vào thì thấy thiếu phu nhân ngủ rất say.” Dì Tú nói mà nghĩ thầm trong lòng ‘đúng thật là vì thiếu phu nhân’.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhếch khóe môi. Bị anh “hành hạ” đến tận nửa đêm mà cô có thể tỉnh dậy trước bữa tối thì cũng khá đấy.
Thậm chí anh còn chưa cởi áo khoác đã đi thẳng lên tầng hai, đẩy cửa đi vào phòng ngủ Master.
Người phụ nữ vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng cuộn tròn người lại, đúng thật vẫn còn đang ngủ say nhưng có vẻ như không ngủ ngon cho lắm.
Kỷ Thời Đình đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt nặng nề khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt và hàng mi run rẩy ấy.
Anh mím chặt môi rồi vén chăn lên, nhìn thấy những dấu vết bầm tím trên người cô, kể cả nơi kín đáo cũng đã sưng tấy, chợt dâng lên trong lòng một nỗi căm hận đau lòng xen lẫn áy náy.
Cô thật biết nhẫn nhịn, dù đau đến mức nào cũng chỉ dám khóc thút thít cầu xin tha thứ. Nhưng cô càng nhẫn nhịn thì anh càng phẫn nộ đến nỗi mất khống chế.
Điều đáng giận nhất là người phụ nữ ngốc nghếch này có khi còn không hiểu nổi nguyên nhân khiến anh tức giận.
Kỷ Thời Đình âm thầm nghiến răng rồi lấy ra lọ thuốc mỡ đã chuẩn bị từ trước thoa lên những vết sưng đỏ, cuối cùng đắp chăn lại cho cô.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc mỡ mà hàng lông mày nhăn nhó của cô đã giãn ra ngay lập tức.
Kỷ Thời Đình cười lạnh cúi người cắn nhẹ lên cô, nghe thấy tiếng rên rỉ bất mãn của người phụ nữ thì mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
…
Diệp Sanh Ca bị cơn đói làm tỉnh giấc, cô mở mắt nhìn ra phía ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, đoán chừng cùng lắm cũng đã là buổi chiều.
Cơ thể vẫn còn uể oải nhưng không còn đau nhức nữa, ngoài ra một nơi nào đó còn rất mát mẻ… Chẳng lẽ dì Tú đã bôi thuốc cho cô sao?
Diệp Sanh Ca mường tượng đến cảnh đó mà xấu hổ không chịu nổi. Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy vào.
“Thiếu phu nhân tỉnh rồi sao.” Dì Tú mỉm cười lên tiếng khi thấy người trên giường trở mình: “Cô có muốn ăn chút gì không?”
Vì Diệp Sanh Ca quá đói nên đành phải nhịn xấu hổ mà khẽ “vâng”.
May dì Tú không trêu chọc gì cả mà chỉ mỉm cười bày đồ ăn lên bàn cho cô. Đợi cô ăn xong, dì ấy chu đáo thu dọn bát đĩa và bàn ăn rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Sau khi ăn no, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng khôi phục được chút sức lực.
Cô lê thân thể mỏi nhừ xuống giường đi vào phòng tắm để tắm rửa đơn giản, sau đó đứng trước gương thay quần áo.
Trong gương phản chiếu rõ khuôn mặt nhợt nhạt và cả vết bớt trên má, không nằm ngoài dự tính của cô… chẳng có chút thay đổi nào cả.
Bây giờ phải làm sao đây. Với tính cách kiêu ngạo của Kỷ Thời Đình thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bị cô quyến rũ lần nữa, cho dù anh không nhịn được cũng có đủ cách để cô không đạt được mục đích, cùng lắm thì cũng chỉ lặp lại chuyện tối qua mà thôi.
Thật là bế tắc.
Thực ra cô có thể hiểu được sự tức giận của Kỷ Thời Đình, anh biết mục đích của cô thì đương nhiên sẽ có cảm giác bị lợi dụng. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ khó chịu.
Nhưng mà cô không ngờ anh lại tức giận đến vậy. Cho dù cô có mục đích xấu thì cũng chưa bao giờ ép buộc anh, ít nhất bọn họ tự nguyện đến với nhau.
Diệp Sanh Ca rối như tơ vò thở dài.
Nghĩ không thông nên cô quyết định trở về phòng để xem tiếp tiếp kịch bản, đến gần nửa đêm, chợt cảm thấy đói bụng thì cô mới bước ra khỏi phòng.
Khi đi xuống cầu thang, cô vô tình nhìn thấy Kỷ Thời Đình đang bước vào từ cửa chính.
Ánh mắt hai người không hẹn mà va vào nhau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất