Đầu tiên là “Bà Kỷ”, sau đó là “vợ chồng”, hai từ này khiến Diệp Sanh Ca choáng váng.
Cuối cùng cô nhận ra rằng họ đã kết hôn, cô là vợ hợp pháp của người đàn ông này, được pháp luật bảo vệ.
Ý thức được điều này, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ ửng.
Cô vội vàng tự tát mình một cái, hừ, đỏ mặt gì chứ.
Kỷ Thời Đình thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, trong mắt lóe lên một nụ cười khó thấy.
“Nhưng nếu tôi chuyển đến đó có ảnh hưởng đến anh không…” Diệp Sanh Ca khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh tiếp tục hỏi.
“Đó cũng là nhà của cô.” Giọng Kỷ Thời Đình rất nhẹ: “Biệt thự Thiên Phàm tôi đã ở vài năm rồi nhưng cũng không để tâm lắm. Chiều nay cô và chú Tần đi qua đó, muốn sửa sang gì thì nói với chú Tần.”
Nhà của cô…
Người đàn ông này chỉ nhẹ nhàng nói từ đó nhưng lại khiến Diệp Sanh Ca ngẩn ra một lúc lâu.
Hồi trước khi đính hôn với Mộ Ngạn Hoài, cô tưởng tượng về ngôi nhà tương lai của họ, nhưng cuối cùng Mộ Ngạn Hoài lại dùng hành động thực tế để phá vỡ giấc mơ của cô.
Cô đã nghĩ rằng mình khó mà tìm được một người đàn ông nào muốn xây dựng gia đình với cô nữa, nhưng chỉ trong hơn mười ngày, giấc mơ của cô đã thành hiện thực theo cách kỳ lạ này.
Và người đàn ông đó lại là Kỷ Thời Đình.
Cô đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Thật là không có tiền đồ.
Cô không kìm được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc nghiêng của người đàn ông này, mặc dù họ mới quen nhau chưa lâu, mặc dù cách họ bắt đầu cuộc hôn nhân có phần hoang đường khiến cô cảm thấy cuộc hôn nhân này không kéo dài được lâu, nhưng cô vẫn không tự chủ bắt đầu mong chờ.
Tất nhiên Kỷ Thời Đình cảm nhận được ánh mắt của cô, dù không nhìn thấy, anh cũng có thể tưởng tượng được đôi mắt trong veo của cô lúc này đang rực rỡ thế nào…
Một ngọn lửa nóng cháy đột ngột dâng lên trong lòng anh.
“Quay đi, nhìn về phía trước.” Kỷ Thời Đình đột nhiên khàn khàn giọng quát.
“Cái gì?”
“Nghe lời đi.” Anh cau mày.
Diệp Sanh Ca không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn dời ánh mắt đi, không nhịn được lẩm bẩm: “Nhìn cũng không được hả…”
Cảm giác xúc động của cô chỉ kéo dài chưa đến mười giây đã bị người đàn ông này phá hỏng. Mới cưới mà đã không cho cô nhìn anh là có ý gì chứ? Cô buồn bực nghĩ.
Kỷ Thời Đình nghe được lời lẩm bẩm của cô, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt lại.
Cô đúng là đồ ngốc.
…
Xe đến dinh thự sau nửa giờ.
Diệp Sanh Ca tháo dây an toàn xuống xe, phát hiện Kỷ Thời Đình đã đứng cạnh xe đợi cô, ánh mắt thâm trầm.
“Chúng ta vào… Ưm!” Cô chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đột ngột tiến đến ôm lấy eo cô, hôn mạnh lên môi cô.
Kỹ thuật hôn của người đàn ông ngày càng thành thạo, anh dễ dàng xâm nhập vào miệng cô, quét qua mọi nơi, giảm bớt cơn nóng đột ngột trong lòng, sau đó mới buông cô ra vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, hài lòng hừ nhẹ một tiếng.
“Vào thôi.” Nói xong anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào trong.
“Kỷ Thời Đình…” Diệp Sanh Ca lúc này mới nhận thức được, mặt đỏ bừng: “Anh có ý gì đây?”
Trên đường đến cục dân chính, anh cũng đã hôn cô rồi!
Chẳng phải anh luôn chê bai cô sao? Ngoại trừ khi cảm xúc dâng trào, anh chưa bao giờ làm điều gì thân mật như vậy với cô.
“Có vấn đề gì sao?” Kỷ Thời Đình liếc cô một cái, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
“Không, không có gì…” Diệp Sanh Ca phồng má lên.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy thái độ của người đàn ông này đối với cô có sự thay đổi rất nhỏ.
Vẫn chê bai, nhưng giờ là chê bai một cách thẳng thắn, hợp lý đầy tự nhiên. Hôn xong vẫn tiếp tục chê bai…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất