Rất nhanh, Tề Vân Mỹ liền đi vào phòng làm việc Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa cho người bưng một ly trà lên: “Cô Tề, trời tối rồi còn đến đây là có chuyện gì ư?”
Tề Vân Mỹ tháo khẩu trang xuống, nhìn Giang Nghĩa.
Khoảnh khắc đó, ngay cả Giang Nghĩa cũng ngơ ngẩn, quả thật Tề Vân Mỹ trẻ tuổi hơn lúc đầu rất nhiều. Nói chuyện này nghe thì giống như không có cảm giác gì, nhưng thật sự nhìn thấy thì độ chấn động của nó vẫn tương đối mạnh.
Tề Vân Mỹ cười nói: “Tôi đặc biệt đến đây để cảm ơn anh Giang, tôi đã làm theo những gì anh nói, quả thật trẻ ra rất nhiều. Từ trước đến nay con người tôi có ơn tất báo, xưa nay sẽ không nợ ân tình của người khác.
Hóa ra là đến đây trả ơn.
Không tệ.
Chỉ cần không phải đến trả thù là được rồi.
Giang Nghĩa hỏi: “Vậy không biết là cô Tề định cảm ơn tôi như thế nào đây?”
Tề Vân Mỹ nói: “Đương nhiên anh thiếu cái gì nhất thì tôi sẽ dùng cái đó để trả ơn anh.”
“Vậy tôi thiếu cái gì?”
“Một chữ, tiền
Thiếu tiền.
Thật sự thiếu tiền.
Người khác cho rằng khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc giàu có quyền thế, cho dù thoát khỏi nhà họ Đàm thì cũng có thể có rất nhiều tiền, nhưng trên thực tế lần trước sau khi bồi thường xong thì khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đã sắp không gắng gượng nổi rồi.
Quả thật nhu cầu cấp bách hiện tại của Giang Nghĩa là cần có một ngành nghề kiếm ra tiền.
Thế là anh hỏi: “Vậy không biết cô Tề muốn cho tôi bao nhiêu tiền?”
Nói thật thì khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc cần rất nhiều tiền, ba trăm tỷ sáu trăm tỷ căn bản không đủ.
Ít nhất là ba nghìn tỷ mới có thể từ từ khôi phục.
Vấn đề là tiền của nhà họ Triệu không phải do gió thổi tới, nói cho Giang Nghĩa ba nghìn tỷ thì có thể cho anh ba nghìn tỷ chắc.
Lúc này, Tề Vân Mỹ nói: “Tiền à, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng mà đưa cá cho người không bằng dạy người cách bắt cá. Anh Giang, lần này tôi đến đây cũng không phải là muốn trực tiếp đưa anh tiền, mà là muốn chia hoa hồng cho anh.”
"Hum?"
Giang Nghĩa cảm thấy hứng thú.
Anh dò hỏi: “Chia hoa hồng cái gì?”
Tề Vân Mỹ bắt chéo chân, đưa tay bưng tách trà ở trên bàn lên nhấp một ngụm.
Trước khi trả lời câu hỏi của Giang Nghĩa, cô ta lại hỏi: “Anh Giang, anh có biết tiền của nhà họ Đàm từ đâu mà có không?”
Giang Nghĩa khẽ lắc đầu.
Dù sao thì anh vừa mới đến thủ đô không bao lâu, sự hiểu biết của anh đối với những chuyện này sao có thể rõ ràng hơn Tề Vân Mỹ, là người đã cắm rễ ở đây mấy chục
năm?
Chỉ nghe thấy Tề Vân Mỹ giải thích: “Ngoài sáng và trong tối, bọn người nhà họ Đàm đều có rất nhiều tiền, nhưng số tiền này là có một vài khoản không thể trực tiếp dùng, có nguồn gốc không sạch sẽ, cho nên bọn họ đã đi con đường tắt là đổi ra tiền mặt, hoặc là tẩy trắng.
Nói thì dễ nghe đó, nhưng thật ra chính là rửa tiền?
Tề Vân Mỹ tiếp tục nói: “Con đường này chính là ngành giải trí”
Biểu cảm của Giang Nghĩa trở nên nghiêm túc hơn, anh biết Tề Vân Mỹ muốn bật mí cho anh một bí mật to lớn.
Quả nhiên là Tề Vân Mỹ tiếp tục nói: “Thật ra thì rất đơn giản, nhà họ Đàm thông qua việc quay phim điện ảnh và phim truyền hình, sản xuất các chương trình giải trí, hoạt hình, để làm những đồng tiền dơ bẩn trở nên sạch sẽ hơn, rất nhiều tiền không tiện rút ra đã được biến thành doanh thu phòng vé, hoặc là hoa hồng”
“Đây chính là động mạch chủ của nhà họ Đàm.”
“Anh Giang, không phải là anh muốn đối phó với nhà họ Đàm à? Được thôi, vậy thì chỉ cần chặt đứt động mạch chủ này của nhà họ Đàm, anh còn sợ bọn họ không
chết?”
Giang Nghĩa gật đầu, đúng là nói chuyện rất có đạo lý.
Vậy thì làm như thế nào để chặt đứt động mạch chủ này đây?
Tề Vân Mỹ tiếp tục nói: “Không nói dối gì anh, tôi sử dụng một vài thủ đoạn và biết rằng nhà họ Đàm sẽ sản xuất một chương trình giải trí có tên là "cực hạn chiến đấu", hội tụ các ngôi sao nổi tiếng, mỗi một mùa có mười tập, chuyện mà tôi muốn làm chính là ra tay trước bọn họ.”
Giang Nghĩa hỏi: “Ra tay trước bằng cách nào?”
Tề Vân Mỹ trả lời: “Tôi dự định trước tiên sẽ ký hợp đồng chương trình giải trí cùng loại với các nền tảng phim ảnh, sau đó tìm người sản xuất trước, để sớm chiếm lĩnh thị trường này.”
“Anh biết rồi đó, ai đến trước thì có trước, muộn thì cũng chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn.”
“Nếu như tôi có thể nắm bắt thị trường trước bọn họ, vậy thì chương trình giải trí của nhà họ Đàm sẽ nhạt đi, bọn họ chắc chắn sẽ phải lỗ.”
Phương pháp này nghe có vẻ hơi ác.
Nhưng mà không sao hết.
Thương trường như chiến trường, vốn là người lừa ta gạt, Giang Nghĩa cũng không phản đối.
Anh hỏi: “Cho nên cô Tề muốn tôi tham gia vào dự án này?”
“Chính xác.”
7
“Vậy xin hỏi cô Tề dự định sản xuất tiết mục gì?”
“Cùng loại với nhà họ Đàm, tôi đặt tên cho chương trình này là Just Running, mời những ngôi sao nhỏ có chút độ nổi tiếng.”
Ngôi sao nhỏ?
Giang Nghĩa nhẹ nhíu mày, anh hỏi: “Có được không? Các chương trình truyền hình thực tế điều hướng đến các ngôi sao lớn, nếu như không thể mời được những ngôi sao
ao đẳng cấp thì hiệu quả tiết mục sẽ giảm đi rất nhiều”
Dù sao thì chẳng có ai thích nhìn kẻ qua đường đứng đó mà vờ diễn.
Tề Vân Mỹ bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác, trong giới giải trí ở thủ đô, trên cơ bản đều là thiên hạ của nhà họ Đàm, những ngôi sao lớn đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ, tôi có thể mời được những ngôi sao nhỏ này là đã mất hết rất nhiều sức lực đó.”
“Thôi cũng được.”
Tề Vân Mỹ nói: “Anh Giang, tôi sẵn sàng chia cho anh 30% doanh thu để báo đáp ân tình của anh dành cho tôi, sáng ngày mai anh đi cùng tôi đến nền tảng phim đi, bán bản quyền độc quyền “Just Running” trước, hoàn thành hợp đồng trước nhà họ Đàm, ra oai phủ đầu bọn họ.”
Giang Nghĩa gật gật đầu: “Được, cứ quyết định như thế.”
Sau đó, bọn họ lại nói vài lời lịch sự, Tề Vân Mỹ đứng dậy rời khỏi văn phòng, Miêu Đồng cung kính cho người tiễn khách.
Quay đầu lại, Miêu Đồng nói với Giang Nghĩa: “Chủ tịch Giang, chúc mừng anh nha, không cần bỏ một đồng vốn nào mà đã có được một khoản lời to.”
Giang Nghĩa cười cười: “Chắc chắn chiếm lợi lớn à?”
“Chắc chứ. Chủ tịch Giang, anh có biết không, đây chính là một miếng bánh béo bở, không cần phải nói tới hoa hồng từ nền tảng, nếu như lúc đó có hiệu quả tốt, chắc chắn sẽ có rất nhiều công ty quảng cáo tìm đến cửa, chắc chắn có thể kiếm được một món lời to. Chúng ta không cần phải bỏ ra một đồng tiền nào mà đã có thể được 30% hoa hồng, sau một mùa chương trình diễn ra, ước tính chúng ta có thể thu được một nghìn bốn trăm đến một nghìn năm trăm tỷ, sau đó lại ra thêm mấy mùa nữa, hằng năm chúng ta sẽ có một khoản thu nhập cao.”
Nói như vậy cũng không sai, vấn đề là có dễ dàng thành công như vậy không?
Giang Nghĩa tỏ ra hoài nghi.
Tề Vân Mỹ cũng đã nói lĩnh vực này là động mạch chủ của nhà họ Đàm.
Vậy làm sao mà nhà họ Đàm không hề để ý một chút nào chứ, tùy ý để người khác cầm dao chặt đứt động mạch chủ của bọn họ?
Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như thế.
Đối mặt với sự hấp dẫn từ lợi ích lớn, Giang Nghĩa vẫn giữ vững sự tỉnh táo, anh thuận tay lấy điện thoại gọi cho tổng giám đốc giải trí Ức Châu ở khu Giang Nam - Trình Đan Đình.
“A lô, Đan Đình, lâu rồi không liên lạc cho cô.”
“Ừm, tôi còn tưởng là anh đã quên tôi rồi.
“Sao có thể chứ. Có chút chuyện nhỏ cần cô hỗ trợ, bên chúng tôi muốn sản xuất một chương trình tạp kỹ, có thể sẽ dùng một vài ngôi sao, cô có thể tìm giúp tôi vài người được không, dùng để dự bị.”
“Muốn mức độ nào?”
“Tôi sẽ”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất