Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

Trong phòng khách. 

Laura hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Giang Nghĩa mấy giây, sau đó không hề do dự mà đâm thẳng con dao tới. 

Dựa vào thân thủ của Laura, đứng ở một khoảng cách gần như thế, để đâm một người đang hôn mê không có cách phản kháng, chuyện này đơn giản như trở bàn tay. 

Nhưng lúc con dao của cô ta sắp đâm vào cổ Giang Nghĩa, tình huống đột nhiên lại thay đổi. 

Giang Nghĩa vươn tay ra nhanh như chớp, một phát bắt trúng cổ tay của Laura. 

Trong nháy mắt, Laura tiến lùi không xong. 

"A!" 

Laura giật mình kêu lên, bất cứ ai nằm trong tình huống này thì đều sẽ hốt hoảng mà kêu to. 

Cô ta không ngờ vốn dĩ Giang Nghĩa đang ngủ như chết lại đột nhiên tỉnh dậy, hơn nữa trong nháy mắt còn trở tay kìm hãm cô ta lại. 

Sự chấn động thực sự quá mạnh mẽ. 

Không đúng. 

Không có khả năng. 

Laura đã lợi dụng Triệu Dung bỏ thuốc, dựa theo lý mà nói, làm sao Giang Nghĩa có thể đề phòng Triệu Dung được? 

Hơn nữa, Laura cũng nhìn thấy rõ là Giang Nghĩa đã uống cà phê. 

“Tại sao anh lại không ngủ say?” Laura thật sự không hiểu. 

Giang Nghĩa lạnh nhạt cười nói: “Nếu như thật sự ngủ say rồi thì mới kỳ quái đó, cô sắp xếp Triệu Dung bỏ thuốc ngay trước mặt tôi, thật sự cho rằng mắt tôi bị mù rồi à?” 

“Cái gì, anh biết cà phê đó có vấn đề?” 

“Sao lại không biết chứ? Nếu không thì cô cảm thấy tôi ở biên giới phía tây làm cái gì chứ, ăn không ngồi rồi hả?” 

Những năm tháng tác chiến ở biên giới phía tây, mỗi ngày Giang Nghĩa đều sẽ gặp phải tình huống tương tự. 

Anh đã gặp qua không biết bao nhiêu loại thuốc độc. 

Cái trò mèo trộn thuốc vào trong cà phê như thế này, được xem như là hành động vô cùng thấp kém, còn dám bỏ thuốc ngay trước mặt Giang Nghĩa, nó lại càng ngu ngốc hơn nữa. 

“Nhưng rõ ràng anh đã uống thuốc. 

“Cô đã quên tôi là một bác sĩ à?” Giang Nghĩa bình thản nói: “Chỉ chút thuốc ấy mà tôi không có cách ứng phó, vậy thì tôi không cần phải lăn lộn nữa.” 

Dừng một chút, anh tiếp tục nói: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, Triệu Dung là một cô gái hiền lành ngây thơ, làm sao có loại thuốc này được chứ, càng không có khả năng dùng loại thuốc này để hại tôi, chắc chắn là phía sau có người sai bảo cho nên, tôi liền diễn theo để cô tự mình xuất hiện.” 

Laura lại bị Giang Nghĩa lừa một lần nữa. 

Cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình bị lừa dù sao thì lần nào Laura hành động thì đều bị Giang Nghĩa tính toán rất sít sao. 

“Ghê tởm!” 

Laura muốn rút tay về, nhưng làm sao có thể theo ý cô ta được. 

Bàn tay của Giang Nghĩa chặt giống như một cây kìm nhổ đinh, đã bị bắt rồi thì đừng nghĩ có thể trốn, trừ phi chặt đứt cánh tay. 

Anh nói: “Từ trước đến nay Triệu Dung luôn đối xử với cô như là một người chị tốt, thật sự không ngờ cô lại lợi dụng cô ta. Laura, cô không cảm thấy mình làm như vậy là rất quá đáng à, Triệu Dung biết được, cô ta sẽ đau lòng tới cỡ nào?” 

“Đau lòng hả, quá đáng hả?” Laura cười ha hả: “Những thứ này còn không quá đáng bằng anh kìa, không đau lòng bằng những gì mà anh đã gây ra cho tôi. Anh hại chết Weiss - em trai tôi, còn giết chết ba nuôi tôi, hai mối thù này sao tôi có thể không báo được?” 

Cái gì? 

Giang Nghĩa nhíu mày. 

“Chuyện của Weiss đúng là có liên quan tới tôi, nhưng nói thật cũng là do bản thân Weiss nóng giận máu huyết không lưu thông, tự làm tự chịu, tôi chỉ là tự vệ mà thôi.” 

“Còn chuyện của lão gia Rết, không phải là ông ta bị lửa thiêu chết à? Có liên quan gì tới tôi, sao cô lại có thể tính cả cái chết của lão gia Rết cho tôi chứ?” 

Laura vừa tức vừa gấp: “Giang Nghĩa, chuyện đã đến nước nào rồi mà anh còn giả vờ nữa hả? Chính là anh đã cho người đến phóng hỏa thiêu chết ba nuôi tôi, thiếu chút nữa là cũng thiêu chết tôi và anh cả tôi rồi.” 

Cô ta đang nói gì vậy? 

Đến lúc này, Giang Nghĩa mới biết là hóa ra mình vẫn luôn bị người khác hiểu lầm. 

Nếu như Laura không nói với anh, anh còn không biết là mình vô duyên vô cớ dính một mạng người. 

Giang Nghĩa trả lời: “Lúc trước lão gia Rết đã đồng ý với tôi sẽ di chuyển khoa học kỹ thuật Trọng Môn khỏi thủ đô, chuyện này không có bất cứ nguy hiểm gì với tôi, thử hỏi xem tôi còn có lý do gì để giết chết một người không có tính nguy hiểm chứ?” 

Câu nói này đúng là có đạo lý. 

Laura đã từng hỏi mình câu hỏi ấy không chỉ một lần. 

Nhưng mà anh đã nói là Giang Nghĩa ra tay còn có thể sai được à? 

“Giang Nghĩa, anh đừng giả vờ nữa được không hả, dám làm mà không dám nhận?” 

Giang Nghĩa nói: “Tôi đã làm thì nhất định sẽ nhận, không phải tôi làm thì tại sao lại phải nhận chứ? Laura, tôi và lão gia Rết có mâu thuẫn với nhau, nhưng bắt đầu kể từ khi lão gia Rết nói mình muốn rời khỏi thì giữa chúng tôi đã không còn tồn tại bất cứ mâu thuẫn gì nữa. Tôi chỉ cần lẳng lặng nhìn các người rời đi, cần gì phải vẻ vời thêm chuyện, tìm phiền phức cho mình chứ?” 

“Với lại, Laura, cô có từng hỏi cảnh sát thông tin thật sự về cái chết của ba nuôi cô chưa? Cô có chắc là ông ta chết trong tay tôi, chứng cứ đâu?” 

Cái này... 

Laura nhất thời nghẹn lời. 

Cô ta cũng chỉ tìm vào lời nói của một mình Kerry, thú thật thì cô ta căn bản còn chưa cẩn thận tìm hiểu cái chết của lão gia Rết. 

Cho đến nay, đều là Kerry tiếp xúc với cảnh sát. 

Laura không phải là kẻ ngốc, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có vấn đề, giống như Giang Nghĩa đã nói anh không có động cơ để gây án. 

Giang Nghĩa buông tay ra, từ tốn nói: “Cho nên, tôi khuyên cô nên điều tra chuyện này cho rõ ràng rồi có muốn làm gì cũng không muộn, tốt 

eyJpdiI6InF3ZTBIb2JMd2VqYUtqNGJHY01Kcnc9PSIsInZhbHVlIjoiUlVQNDFDWGp0ZUJVdnhRVnpSQm9XZU5xcVBjdVdHQ25paTdvS05xRGN4RlNkUWtMUkUzZ2pLWGx0QjFKN1wvakVucmpwdFRrc1FFdXFUbVwvM2g5XC90UVpKXC9TOHBCVU5nalFtUEtmWkppUDJ5YTBDTDZBa0ZWVHkwVndlK09VSTdJMzRnWTd5cmhGUWdyMWRDdGt1Sm5EWFRDUlwvS2Q1N2ZhcXB6WXpHeHB4dUZvY1pwV3hWd2dDSFwvYVwvcUhMbjVFYkNuMlRYREJ4R3lRcjVlU3RoeFlmaUR0VGQ1ZTUrXC9uSW9seUFcL1lwMEUrN01FeHlBRFQ2U1BBanNXR0twV3k5dzFaRGNxSzlcL2VoRjd2cGc4YnZxMXlcL0lIWm9PaWdBbExuZ2hEK2kwOEluTFZvXC9QSDVwbmE5SzB5b1FxWWQzXC9TOGRsdDJrTEczK3hBQW5CdTd4b2RyK1NcLzlUNWNPbWEzbFJpNWxNRk1lZm12WUVKZmtSeVZiSVV1U3RXSklVWW5sOW5uQlFWcGdpZHBmaDQrb2lyUTR2V1B6SDc0QTV0aDlxdDQ1S0RkeHFheTFoUDhIWUpJXC85TmhWZHk4YlBvaCIsIm1hYyI6IjI0MDMwMjI5MjQ0ZDBlOGY3ZTRmOTE0MWFmNTYzMjQyYTEwMjQzZDE4ZjVkNGUwYzc2MDI3MTM4ZDY4MTBiYjQifQ==
eyJpdiI6Ikp0YzBxQ0hXU2xqa2Y4WlQ0SFNEbGc9PSIsInZhbHVlIjoiVEJCNlNuTnB1RUd3VEhic2J4VllBS0dBWE1EUnNMa3czUGNxdzlFV0xjR2liQW9hKzhDb0RJSkxUNHI3MDg4Z3Rxb3p5TzNPNFU0UnREb1h5SUl0dU5PSFNQMEJoTHZla1FUNUVibGRXODZBZzhNcllZU05LVk9NQUFHZk1DelM5ek5HSjlNR3pPdkVxZjF4UHVNVURwZlhMNDNuSWZnXC9jTE9wenp0NGNvQ2VvVFwvc2hVek1XQ3JkNVpRNmc3Z0IzMDd6SXpBUWlkc3FaXC9weEx6Smt1N0F5bUlYTDlpTHN2SjJoOEtCWitITmErcGowdGRaQ0ZTT1psRnBVanBmQ1l3OXZzdGFyb2c5S0VzU2JzcTM2OUE9PSIsIm1hYyI6IjNiZGIxMGU4ZjAyMjAyMDIzZmJlYWYxNWJlY2VkZmM2ZWJjY2EyNWQwODk4MTNiZjg3NjJlZGU3NzNmMWUwNjUifQ==

 

Ads
';
Advertisement