Khi Liễu Thanh Thanh chuẩn bị ra tay lần nữa, sư đệ Hoàng Tự Cường bên cạnh cô ta vội vàng kéo cô ta lại, khuyên: “Chị Thanh Thanh mau dừng tay, tuy người bên trong đáng chết nhưng từ cỗ uy áp anh ta phóng ra vừa rồi thì có thể nhìn ra, thực lực của anh ta không thấp, căn bản không phải là người mà chúng ta có thể đối phó, chị còn tiếp tục sẽ chỉ bất lợi cho chị”
Liễu Thanh Thanh bị cơn giận làm cho mụ mị đầu óc, nghe thấy những lời này, lập tức bình tĩnh lại
Cô ta cũng rõ, nếu thật sự động thủ, cô ta thật sự không phải đối thủ của người trong phòng, cô ta cũng là ỷ vào danh hiệu của sư phụ, có thể hống hách ngoài miệng mà thôi.
Dù sao đối phương cũng là người được thành chủ của thành Bạch Hổ đích thân dẫn tới, người có thể thật sự không sợ cũng chỉ có sư phụ Hoàng Vĩnh Xương của cô ta thôi.
“Hừ, tôi xem anh có thể rúc ở trong đó bao lâu, đợi sư phụ tôi tới thì anh sẽ biết tay, tôi nhất định sẽ bắt anh quỳ ở dưới chân tôi cầu xin!”
Liễu Thanh Thanh buông lời hăm dọa, sau đó dẫn các sư đệ ở bên cạnh rời đi, chọn tiểu viện khác để ở.
Lôi Phàm thấy vậy cũng lập tức thở phào.
Trong lòng anh ta thầm cảm khái: “May mà tên họ Dương này là một kẻ hèn, không có phủ thành chủ chống lưng thì không dám lộ diện, nếu không thật sự đi ra mà xảy ra mâu thuẫn với Liễu Thanh Thanh, tới lúc đó Hoàng Vĩnh Xương và Ngô Hùng Bá ở sau lưng hai người chắc chắn sẽ quậy tanh bành ở Lôi Thiên Tông.”
Dương Chấn không biết suy nghĩ trong lòng của người bên ngoài, không có tiếng la lối bên ngoài, anh chỉ đành tiếp tục chuyên tâm tu dưỡng.
Đợi khi mặt trời ngả về tây, cả người Dương Chấn tươi tỉnh hẳn, trải qua một ngày tu dưỡng, vết thương trong cơ thể cũng gần như khỏi hẳn, phương diện tu vi cũng càng
thêm kiên cố.
“Tới lúc tới Thần Đan Tông một chuyến rồi.”
Ánh sáng trong mắt Dương Chấn lóe lên, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vào lúc này, mấy đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương nhìn thấy anh thì lập tức đi thông báo cho Liễu Thanh Thanh.
Rất nhanh, bóng dáng của Liễu Thanh Thanh xuất hiện ở trước mặt Dương Chấn, chặn đường đi của Dương Chấn, lập tức giương cung phạt kiếm.
Cô ta thế nào cũng không ngờ, người đối đầu với cô ta ở trong phòng lại chỉ là một thanh niên có chút đẹp trai nhưng lại rất bình thường.
“Oắt con, bây giờ biết sợ chưa? Muốn nhường phòng cho bà đây, sau đó vụng trộm rời đi hả?”
“Tôi nói cho anh biết, bây giờ hối hận đã muộn rồi!”
“Anh đã vấy bẩy phòng của bà đây, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, quỳ cho tới khi tôi rời khỏi Lôi Thiên Tông thì thôi, tôi sẽ suy nghĩ cho anh một con đường sống, nếu không tôi phế hai chân của anh.”
Liễu Thanh Thanh thấy Dương Chấn trẻ như vậy, một chút sợ hãi nảy sinh trong lòng đối với Dương Chấn chưa nhìn thấy mặt vào trước đó lập tức tan biến, thái độ cũng càng thêm hống hách.
Các sư đệ khác ở bên cạnh cô ta cũng đồng loạt bao vây Dương Chấn lại, bọn họ trước đó bị một đạo khí tức đáng sợ của Dương Chấn đánh bay, lúc này vẫn ghi hận trong lòng.
Bọn họ cho rằng trước đó là do bọn họ nhất thời sơ ý nên mới bị thương, mất mặt như thế, lúc này bọn họ hận không thể xé tan xác Dương Chấn ra.
Bây giờ Dương Chấn chỉ muốn mau chóng tới Thần Đan Tông thăm dò, căn bản khinh thường đếm xỉa với lũ hề trước mặt.
Anh vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Liễu Thanh Thanh khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cao ngạo, cười lạnh nói: “Oắt con, anh nghe không hiểu lời tôi nói à? Bà đây kêu anh lập tức quỳ xuống, xin lỗi!”
Ngay lập tức, ánh mắt anh chợt lạnh đi: “Tôi nói lại một lần, cút ra!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất