Khóe miệng của Lôi Chấn Thiên giật giật, đâu từng có ai dám bất kính ở trước mặt ông ta như thế, nhưng đối mặt với Hoàng Vĩnh Xương, ông ta lại chỉ dám tức chứ không dám nói, chỉ có thể phát tiết cơn giận lên người đệ tử, mắng một trận rồi kêu dâng trà lên.
Lúc này các đệ tử của Lôi Thiên Tông cũng không dám chậm trễ, vội vàng bê rượu ngon đồ ăn ngon lên chiêu đãi mấy sư đồ Hoàng Vĩnh Xương.
Sau khi cơm nước no nê, Hoàng Vĩnh Xương đuổi mấy đồ đệ đi, cười nói với Lôi Chấn Thiên: “Lão phu luôn đang bế quan, rất lâu không xuống núi rồi.
Khi nói chuyện, trong ánh mắt lóe lên nụ cười đê tiện.
Lôi Chấn Thiên dù sao cũng là nhân vật tầm cỡ trải qua sóng to gió lớn, chỉ một ánh mắt của đối phương thì lập tức hiểu ý của đối phương, ông ta cười nói: “Tôi đi sắp xếp ngay cho Hoàng đan sư.”
Rất nhanh, có một nhóm các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc sexy tới đại sảnh, chuyên múa hát cho Hoàng Vĩnh Xương.
Hai mắt của Hoàng Vĩnh Xương lập tức sáng lên, nửa nằm trên một chiếc ghế đu lớn, trên mặt toát lên vẻ hài lòng, ông ta vừa uống rượu ăn hoa quả, vừa khen Lôi Chấn Thiên: “Lần này tôi tới tham gia cuộc thi đấu thần đan tranh bá, có rất nhiều tông môn mời tôi tới tông môn của bọn họ, cuối cùng tôi vẫn chọn tới chỗ của Lôi tông chủ.”
“Bởi vì tôi thích qua lại với loại người thông minh như Lôi tông chủ, hiểu tôi cũng chỉ có Lôi Chấn Thiên! Ha ha ha ha...”
“Đợi tôi lấy được thứ hạng trong top 6 của cuộc thi đấu lần này, nhất định không thiếu phần của Lôi tông chủ ông, tôi nghe nói Thần Đan Tông lần này tìm được một gốc linh dược cực phẩm, rất có khả năng luyện chế thành công Vĩnh Sinh Đan, tới lúc đó nếu thật sự thành công, tôi nhất định sẽ nghĩ cách xin thêm một viên tặng ông”
Nghe thấy những lời cuối cùng đó của Hoàng Vĩnh Xương, Lôi Chấn Thiên kích động tới mức hô hấp dồn dập, trường sinh gần như giấc mơ của tất cả võ giả, Lôi Chấn Thiên cũng như vậy.
Trong nháy mắt, ông ta cảm thấy bị Hoàng Vĩnh Xương coi thường cũng đáng.
“Người đâu, tới hậu sơn lấy linh tửu đã ủ ba trăm năm ra đây cho ta!”
Lôi Chấn Thiên phất tay một cái, lập tức ra lệnh cho đệ tử ở một bên.
Linh tửu đã ủ ba trăm năm cũng tính là quý giá rồi, ngay cả mấy đời tông chủ trước của Lôi Thiên Tông cũng không nỡ uống hết, ngay cả Lôi Chấn Thiên càng không nỡ
uống, cũng chỉ nhấp vài ngụm.
Lúc này, vì để nịnh nọt Hoàng Vĩnh Xương, Lôi Chấn Thiên cũng dặn lòng lấy ra linh tửu chiêu đãi.
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Hoàng Vĩnh Xương lóe lên có thêm một chút tham lam, bình linh tửu đó của Lôi Chấn Thiên ông ta cũng sớm nghe nói, nghe nói uống một ngụm thì có thể khiến tu vi của bản thân tăng lên, một số võ giả có thực lực thấp uống vài ngụm có thể trực tiếp đột phá tu vi.
Ngay cả các đệ tử của Lôi Thiên Tông nghe thấy quyết định lúc này của Lôi Chấn Thiên đều không khỏi đau lòng một trận, trong mắt cũng có thêm vài phần ngưỡng mộ, dù sao cũng là linh tửu mà cả đời bọn họ cũng không được nếm thử một ngụm.
Có điều theo Lôi Chấn Thiên thấy, giá trị của Vĩnh Sinh Đan cao hơn, thậm chí có thể nói bình linh tửu này hoàn toàn không thể so bì.
Vì Vĩnh Sinh Đan, ông ta lập tức nịnh nọt nói: “Cảm ơn Hoàng đan sư nhìn trúng Lôi Chấn Thiên tôi, sau này mọi người đều là người mình, cửa lớn của Lôi Thiên Tông chúng tôi luôn mở cho Hoàng đan sư bất cứ khi nào, Hoàng đan sư có gì cần cứ việc mở miệng.”
Giờ phút này, các đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương dưới sự dẫn dắt của Lôi Phàm, cũng tới chỗ ở mà Lôi Thiên Tông dùng để đón tiếp khách.
Lôi Phàm và mấy đệ tử của Lôi Thiên Tông ở bên cạnh nghe vậy thì bỗng nhíu mày, nhưng đối mặt với những đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương cũng chỉ dám giận chứ không dám nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất