Bạn Thân Đừng Hòng Chạy Thoát - Lê Trúc Ly

 

Chương 18 

Lê Trúc Ly rơi vào trạng thái mơ hồ không biết rốt cuộc bản thân đã xảy ra chuyện gì nữa, đầu cô đau như búa bổ mọi thứ đều là một mớ hỗn độn ong ong lên vô cùng khó chịu. 

Lúc đó Ngô Hoài Phong đã bế cô lên đưa cô đi lên phòng ngủ của anh với vẻ hài lòng anh còn lẩm bẩm: “Muốn thoát khỏi tay tôi sao? Em nằm mơ cũng không thấy cái ngày đó đâu, em mãi mãi là của tôi, em chỉ có thể là của Ngô Hoài Phong này mà thôi nghe chưa Lê Trúc Ly”. 

Không biết qua bao lâu, Lê Trúc Ly mới tỉnh dậy từ cơn mê kia, đầu cô vẫn còn ong ong cảm giác lưng chừng khó chịu, khi mở mắt ra cô thấy nơi mà mình đang ở không phải là phòng ngủ của cô nên tính chống tay ngồi dậy thì phát hai tay và cả hai chân của cô đều bị còng lại vào thành giường nên nhất thời hốt hoảng. 

Lê Trúc Ly sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện căn phòng này hình như có chút quen mắt cô nghĩ một lúc thì chợt nhớ ra đây là phòng ngủ của Ngô Hoài Phong mà lần trước cô đến nên càng cảm thấy khó chịu hơn. 

Trong lúc Lê Trúc Ly cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi những chiếc còng đang còng tay chân mình vào thành giường thì cửa phòng tắm đột ngột mở ra khiến cho cô rơi vào bế tắc cùng cực. 

Phòng ngủ này là của Ngô Hoài Phong vậy chỉ có thể là Lê Trúc Ly lại bị anh gài bẫy để làm mấy chuyện không mấy trong sáng đây mà. 

Ngô Hoài Phong từ bên trong phong tắm bước ra ngoài hình như anh ta vừa mới tắm xong tóc vẫn còn đang ướt, trên người anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn màu trắng ngang hông mà thôi để lộ toàn bộ thân trên, cơ bụng sáu múi và cơ ngực màu đồng săn chắc cực mê người. 

Ngô Hoài Phong hình như cũng nhìn thấy được là Lê Trúc Ly đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi mấy cái còng nên bước qua nhìn cô rồi nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Tỉnh rồi”. 

Lê Trúc Ly nhướng mắt nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt tức giận vô cùng: “Tổng giám đốc anh làm vậy là có ý gì hả?”. 

Ngô Hoài Phong ngồi xuống giường bên cạnh của Lê Trúc Ly đưa một tay lên vuốt ve gò má của Lê Trúc Ly rồi mỉm cười lên tiếng đáp: “Sợ em chạy mất nên phải dùng cách này để giữ em lại bên cạnh anh thôi”. 

Lê Trúc Ly cau có quát: “Ngô Hoài Phong tôi cảnh cáo anh mau thả tôi ra nếu không để anh trai tôi biết nhất định sẽ không tha cho anh đâu đó”. 

Không nói thì thôi khi nghe Lê Trúc Ly nhắc đến anh trai thì ánh mắt của Ngô Hoài Phong trở nên sắc lạnh cực độ, anh nở một nụ cười quái dị lên tiếng đáp: “Ôi thế cơ à, em làm anh thấy sợ quá đó Trúc Ly à, nếu bây giờ mà anh trai em đến đây biết đâu sẽ kịp học hỏi được những tư thế anh làm tình cùng em đó nha”. 

“Anh đúng là tên biến thái bệnh hoạn mà Ngô Hoài Phong”. 

Ngô Hoài Phong cũng không hề phủ nhận mà còn rất thoải mái gật đầu: “Phải nhưng mà đỉnh chính lại tôi chỉ biến thái bệnh hoạn đến mức này với mỗi một mình em thôi”. 

Lê Trúc Ly cau mày: “Rốt cuộc là anh muốn sao đây hả?”. 

Ánh mắt của Ngô Hoài Phong nhìn Lê Trúc Ly một lượt từ đầu đến chân rồi mỉm cười lên tiếng đáp: “Em tự nhìn lại bản thân mình thì sẽ biết anh muốn cái gì mà”. 

Lê Trúc Ly cảm thấy lời nói này không đúng lắm nên mới đưa mắt nhìn lại cơ thể mình sau đó bị sốc đến độ há hốc mồm không nói được câu nào hết, chẳng biết từ lúc nào bộ váy trắng dài quá gối lúc cô mặc đến đây đã biến thành một bộ đồ học sinh nhưng mà nó lại mỏng đến đáng thương. 

Váy màu xanh da trời ngắn củn cỡn đến độ có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ hạ thể của cô, lúc Lê Trúc Ly cảm giác bên dưới trống trãi liền khép chặt hai chân lại, cái áo trắng học sinh thắt nơ màu đỏ trên cổ thì mặc mà như không mặc bởi vì nó là vải xuyên thấu nên lộ cả đôi gò hồng ra ngoài. 

Cộng thêm cái tư thế mà Lê Trúc Ly bị trói nên toàn bộ cơ thể của cô gần như là lộ hết ra trước con mắt đói khát của con sói đói Ngô Hoài Phong. 

Trái tim của Lê Trúc Ly chấn động một cái khi nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của mình đừng nói là bị trói hết tay lẫn chân dù không trói cô lại thì cô cũng không thể nào 

chạy khỏi tay của Ngô Hoài Phong được. 

“Tổng giám đốc Ngô à, hợp đồng bổ sung lần này anh không ký cũng không sao tôi không cần nữa phiền anh thả tôi ra đi”. 

Ngô Hoài Phong liền hừ lạnh một cái rồi lên tiếng đáp: “Cái gì cơ, em muốn tôi thả em ra sao? Đâu có dễ như vậy, em đã nằm lên giường của tôi rồi mà tôi chưa làm gì sao có thể dễ dàng thả em đi như vậy được chứ”. 

Ánh mắt của Lê Trúc Ly trở nên tức giận đến độ hằn lên tia máu, gân xanh cũng nổi lên trên trán của cô: “Ngô Hoài Phong, tôi nghĩ lần trước chúng ta đã nói rõ rồi, mong anh đừng cưỡng ép tôi nữa tôi không muốn dây dưa với anh nữa đâu”. 

Ngô Hoài Phong liền cười tà lên tiếng đáp: “Em không muốn dây dưa với tôi nhưng mà tôi lại muốn dây dưa với em thì biết làm sao bây giờ, còn nữa chuyện có dây dưa với nhau hay không là do tôi quyết định chứ không phải em quyết định đâu hiểu chưa?!”. 

Nói rồi Ngô Hoài Phong cúi đầu xuống hôn lên môi của Lê Trúc Ly cô liền né tránh, anh tức giận dùng một tay giữ cằm cô lại rồi hôn xuống, cô không phối hợp ngậm chặt miệng lại không có lưỡi của anh tiến vào. 

Qua mấy lần làm tình cùng nhau Ngô Hoài Phong cũng thừa biết cơ thể của Lê Trúc Ly vô cùng mẫn cảm nên anh dùng tay còn lại chụp lên một bên vú của cô xoa nắn, dùng ngón tay cái và ngón trỏ vân vê đầu vú quả nhiên chưa được mấy phút cô đã không chịu nổi mà mở miệng rên lên một tiếng. 

Ngô Hoài Phong nhân cơ hội đó mà lách lưỡi của mình vào trong khoang miệng của Lê Trúc Ly tìm cái lưỡi của cô rồi quấn lấy nó, mút lấy nó rồi hôn môi cô hồi lâu đến khi không khí trong miệng cô bị rút sạch anh mới dừng lại. 

“Cơ thể em đúng là quá mẫn cảm mà chỉ mới một cái đụng chạm nhẹ đã không chịu được rồi”. 

Lê Trúc Ly tức giận lên tiếng mắng: “Ngô Hoài Phong anh là tên khốn nạn mà”. 

“Không phải là anh khốn nạn mà em quá ngây thơ không hề biết đề phòng người khác, nếu như lúc nãy em không uống hết ly nước cam đó thì đã không rơi vào hoàn 

cảnh như thế này rồi, lần này xem như anh dạy em một bài học không công đi”. 

Lê Trúc Ly nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt căm tức: “Làm chuyện xấu còn ngụy biện”. 

Ngô Hoài Phong liền nhếch môi cười gian: “Em đang mặc trên người đồ học sinh đó Trúc Ly à, hôm nay anh dạy em một bài học đắc giá như thế em có nên gọi anh một tiếng thầy giáo không hả?”. 

Lê Trúc Ly trừng mắt: “Nếu anh mà là thầy giáo thì chính là tên thầy giáo khốn nạn nhất thế giới này đó”. 

Ngô Hoài Phong híp mắt nhìn chằm chằm khiến cho tất cả lông tơ trên người của Lê Trúc Ly cũng dựng đứng lên vì căng thẳng. 

“Học sinh Lê Trúc Ly dám nói những lời xúc phạm thầy giáo Ngô Hoài Phong nên đêm nay phạt em để thầy chịch em đến khi nào thỏa mãn thì mới thôi”. 

Lê Trúc Ly nghe thấy như vậy liền cả kinh trong lòng, tên khốn này một khi tinh trùng dồn lên não thì đừng hòng ai lây chuyển nhưng mà cô quả thật không muốn cùng anh ta xảy ra bất cứ quan hệ nào nữa hết. 

“Tôi không đồng ý quan hệ tình dục cùng anh nữa”. 

Ngô Hoài Phong liền bày ra vẻ mặt lưu manh rồi nói: “Chuyện em không muốn thì kệ em như anh đã nói chỉ cần anh muốn thì em phải nghe theo thôi”. 

Vẻ mặt của Lê Trúc Ly không tình nguyện lên tiếng: “Nếu anh cố chấp như thế thì tôi sẽ ghét anh cả đời cho mà xem”. 

Ngô Hoài Phong hừ lạnh: “Không sao, em muốn ghét tôi cả đời cũng được chỉ cần em không bao giờ quên tôi là đủ rồi”. 

Lê Trúc Ly mờ mịt không hiểu nên hỏi tiếp: “Tại sao nhất định phải làm đến mức không nhìn mặt nhau được nữa chứ?”. “Không nhìn mặt em cũng không sao nhưng mà tôi phải nhìn cơ thể em mới có thể thỏa mãn được dục vọng của mình”. 

Nói rồi Ngô Hoài Phong đưa tay mở hộc tủ ngày đầu giường ra lôi ra một số thứ đồ chơi, mà khi nhìn những thứ đó cơ thể của Lê Trúc Ly không tự chủ được mà run nhẹ 

một cái. 

Ngô Hoài Phong vậy là lôi ra mấy cái trứng rung đủ màu sắc, gậy tự sướng còn có thêm mấy cái dương vật giả kích thước màu sắc và chất liệu khác nhau nữa. 

Ngô Hoài Phong nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lê Trúc Ly thì liền cười nhẹ rồi lên tiếng: “Sao vậy, chưa gì mà em đã phấn khích như thế cơ à?”. 

“Anh đúng là tên khốn bệnh hoạn mà”. 

Ngô Hoài Phong nghe mắng chửi nhưng lại càng hưng phấn hơn: “Em cứ cứng miệng đi để rồi lát nữa tự rước nhục khi cầu xin tôi “chơi” em đó”. 

eyJpdiI6IktBRkpMV2U4NHlXOUdFMjdFT0tMMFE9PSIsInZhbHVlIjoibFNhWmt2QnlUWE8yVWsxblZyZjFMK2duNWVmbDdQajdudjlNZm9ENlU4R3ZSR2Z0QnIwWXhRTmtucnh5RUt1MUJ0NGxTSThuaXllTTZxUFhYVitDWmEzSnBVNTI2OEI1bklON2t3aWhmMVh0ZnRxdFRldTVSZzMwWnZ1WTRNeWhlVEdrZjFyeTBZaW9QZmh4TmJpSGVtNHUycjBEeHhXMHhxeEpMaWMyOVpTN29ZMWk4UnZkSWFqSlwvdTYrcGNXRmRTY2g4YUhpalM5R0xGMFRyNmh5Z2ZqSW9QdEkzZTl4RnhkM05QQ3ZaVzNjUUJzWThZdnR0aWZjUTg3c3ZGV0dhY2RyQVRUdXZuWlwvbjhUYTJkVzd4eGVqdGI2dGQyclhFVjFjMnlrY2RqXC9WanFQVmxFeVdnRXdSKzFZc21qSFRBcTFpQzlDYlBDcUNQZkNhcUNYK3huYWlQWDBuM3dKY3I5XC9YRkc4aEJvZ2VwT05UM3ZDZXpWTEJnSE4wTTI4KzE5a3ZBc29XTFI4QkxpK3l2UzdIdGc9PSIsIm1hYyI6IjgyMjQ0M2FiMWE2YmE5Mzg1ZDM5NjkwNTM3MmVmNWVjOGJhM2QxOGYyYzhlMmE2MmU1OGJhODMxNjhmMTMxOTIifQ==
eyJpdiI6InB6VlE2b3VuNUczRXBTTEh3R2IrWmc9PSIsInZhbHVlIjoiRXpxa3I0YmMxeG5qYnlPeTYwVGRWTGFlYkNJYkdPZTllXC9STkNtNkFQVjJ5b1lUNUtaS05yRFlIejVjVktGOGg2OUZyVlY5SXVSR285Q21NZ01OVWQyMkZWM01vU1hVd0JWUm93WWdwaThKSFBWOVJ1TkNaV3kzYVVtOUdUSXZmY1JxZkVrblNLOUpHVzJJQXNYKzltOVVOcDZhWWRNZ2RLbWcwVEdkck9paHp1R1ZZTmRwMlwvMmZvcFhEYXdGR1o3bk9hR2RcL0VHcURsNkRNQWtjbzVXXC9kT1RHK3doRGhhQ3lnQW92N0JWK3hQalBCVEpabXM5WTN1Q1hmYUVVV3FCaXJORnFxdHVPY3ByVTZuZDJjd2R6dXN5dFJNR05pTjIzYXZxbTJKMDJvOVE5UEhoQmR4c0s1TkZRSXJqdUx1dVwvUWNmUWxWelBhNytBY0EzYjMrMGtxN25IekdkVG5jdSt2XC9vdzNSOTB6akJ5cUcrTWVSRTNwNHdYOWJ1eHNDXC9DVjhmSTZJVE5GeFcyMnNqXC9qU2ZRPT0iLCJtYWMiOiJhNWE2ZDkwYzJhNWEwYjNhMWE2MTI4MzBhMjVkNDE5ZjFiY2ZiN2JlZTdmZjZkZmQxMTZlYTYxZGJiYTAxNzMzIn0=

“Anh đã nói cơ thể em thành thật hơn con người em mà mới có nhiêu đó đã chịu không nổi rồi còn cứng miệng, một khi cơn nứng lồn ập đến thì em không chịu nổi đâu ngoan ngoãn nghe lời thì lát nữa anh sẽ nhiệt tình thỏa mãn em”.

Ads
';
Advertisement